Thiệu Khải Đăng đúng là được đằng chân lân đằng đầu. Nắm được tay của mỹ nhân rồi, hắn lại tự nhiên ôm nàng vào trong lòng. Mỹ nhân không có thẹn thùng chi cả. Đôi mắt trong veo cứ ngẩng lên nhìn hắn. Bất giác trong lòng Thiệu Khải Đăng dâng lên một tia khó chịu. Không ngại ngùng, tự nhiên như vậy, không lẽ từng có nam nhân ôm qua thân thể của nàng: -Đã có ai…làm như vậy với nàng chưa? -Rồi… -Ai vậy? -Là cha…Nhưng cha…không có thứ của người.- Nàng đưa tay lên ngực hắn, cảm nhận nhịp tim đang thình thịch đập- Khi đó…cha không như vậy. Hắn thở phào…Song cũng vẫn thấy khó chịu. Chẳng hiểu sao với mỹ nhân này, hắn chỉ muốn mình là người đầu tiên trong hết thảy của nàng. Ôm ấp,thậm chí là nụ hôn thân mật. Hắn cúi xuống… Lũ thuộc hạ há hốc mồm…Sơn vương thật là táo bạo. Nhịn khát bao ngày, gặp thứ vừa miệng, đúng là nhanh chóng làm ngay…Cả đám không ai bảo ai, vội quay lưng sang nơi khác. Mỹ nhân trong lòng cứng ngắc…Khi hắn cho lưỡi len lỏi vào bên trong bờ môi anh đào đỏ mọng ấy, nàng ngô nghê nhìn hắn…Hôn nhau nhưng sao chỉ có hắn là nhắm mắt thế này. Nhưng nàng khó chịu bởi cử chỉ này hơn những cái nắm tay và ôm ấp. Hơi thở…cũng khó khăn hơn. Hắn lại áp quá sát vào mình, gần như đẩy nàng dựa vào mẫu thạch. Người hắn nóng ran…Còn nữa, tay thì sờ soạng lung tung trên cơ thể Nương Tiên. Cha chưa bao giờ làm vậy. Đặc biệt là phần ngực…Làm nàng có cảm giác đau. -Buông ra…Không được….Buông ra! -Tới giờ phút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-da/468418/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.