Sự thật chứng minh, Tống Cẩn thực sự có bản lĩnh, bây giờ anh ấy đã là phó viện trưởng, chức còn lớn hơn cả bí thư xã.
Kiều Trân Trân cũng không biết giải thích thế nào với người nhà họ Kiều về cấp bậc của Tống Cẩn, theo lý mà nói thì tương đương với huyện trưởng của một huyện, như vậy thì đúng là lớn hơn chức bí thư xã.
Điều mà người nhà họ Kiều không ngờ tới là, bây giờ Kiều Trân Trân lại làm kinh doanh tư nhân.
Trong mắt mọi người bây giờ, kinh doanh tư nhân thực ra không được coi trọng, mọi người vẫn thích đi làm công nhân trong nhà máy hơn, dù sao thì đó cũng là ăn cơm nhà nước.
Hơn nữa, trong mắt hầu hết mọi người, kinh doanh tư nhân chỉ là bày một quầy hàng, ngày đêm vất vả làm ăn nhỏ, nào có thể nghĩ đến, còn có thể giống như Kiều Trân Trân, bán đồ ra nước ngoài.
Nhưng Kiều Trân Trân cũng nói với mọi người, đừng coi thường những người bán hàng rong, thu nhập một tháng của họ ít nhất cũng vài trăm, tuy rằng có vất vả một chút nhưng lại tốt hơn nhiều so với công nhân ở thành phố.
Tuy nhiên, mọi người đều không mấy tin lời Kiều Trân Trân, Kiều Trân Trân cũng không nói nữa, sau đó đề cập đến mục đích khác của cô khi trở về lần này.
Lần này Kiều Trân Trân về lại Đại đội Hồng Kỳ, tuy rằng là quyết định đột xuất nhất thời nhưng trên đường về cô đã suy nghĩ rất nhiều.
Ví dụ như tương ớt muốn xuất khẩu ra nước ngoài, số lượng yêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/2728730/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.