Tống Cẩn nhìn cô ta như vậy, hơi mất kiên nhẫn nhíu mày. Rõ ràng là tự khơi chuyện trước, anh và Trân Trân cũng không làm gì. Sao bây giờ cô ấy lại muốn khóc, thật không hiểu nổi.
Kiều Trân Trân tiến lên một bước đứng trước mặt Tống Cẩn, che mất tầm mắt của Vân Thư, sắc mặt lạnh lùng nói: “Chị Vân, chị làm gì vậy? Làm như chúng tôi bắt nạt chị vậy.
Tôi cùng chồng tôi về Bắc Kinh, không liên quan đến chị chứ. Sao chị lại phản ứng như vậy, tôi còn nghi ngờ chị có ý đồ gì với chồng tôi không.”
Kiều Trân Trân không cố tình hạ giọng, vì vậy có khá nhiều người xung quanh nhìn về phía này. Chủ yếu là vì ba người họ vốn đã bắt mắt, đối với những người đẹp, mọi người đều vô tình muốn nhìn nhiều hơn.
Cảm thấy ngày càng có nhiều ánh mắt đánh giá đổ dồn vào mình, Vân Thư rất không thoải mái. Cô ta cũng tỉnh táo lại, biết rằng phản ứng vừa rồi của mình có hơi không đúng, sợ Tống Cẩn có khoảng cách với mình.
Vì vậy chỉ có thể đè nén suy nghĩ, đối mặt với Kiều Trân Trân cười gượng: “Trân Trân, em hiểu lầm rồi, trước đây chị không biết là A Cẩn gọi em cùng về.”
“Chị Vân, mặc dù chị hơn em nhưng em vẫn phải nói chị, cho dù em tự mình đến Bắc Kinh thì đó cũng là điều nên làm.
Ở Bắc Kinh em cũng có nhà, thỉnh thoảng em về ở có gì to tát đâu. Lời chị vừa nói giống như Bắc Kinh là nhà chị, người khác không thể đến vậy.”
Vân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/2728742/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.