Khi ma nữ rời đi, ánh sáng đỏ lập lòe cuối cùng cũng kết thúc, trở lại thành ánh sáng mờ nhạt bình thường.
Hướng Tần không dám nhìn thẳng vào Diệp Căng, cảm giác thỏa mãn từ cái ôm vừa rồi vẫn còn vương vấn.
Lúc này, giọng nói từ loa phát ra, nội dung đại khái là nhóm nhà thám hiểm này đã phát hiện ra trong bệnh viện tâm thần thực sự có ma nữ, hơn nữa bọn họ đã bị mắc kẹt ở đây.
Muốn sống sót rời đi, họ phải hóa giải oán hận, giúp hài cốt của cô ấy được nhìn thấy ánh sáng mặt trời một lần nữa.
"Lại phải tìm xác sao?"
Chung Bất Vân trầm ngâm, "Xác này là do NPC đóng giả, hay chỉ là một con manơcanh?"
"Manơcanh thì khó phân biệt lắm đấy." Dư Thuần thử chọc vào con búp bê bên cạnh, "Con này cũng là nữ."
Phương Nan Thủy đột nhiên nói: "Cái ngăn kéo này bị khóa!"
Vừa dứt lời, "bộp" một tiếng, cái đầu của con búp bê vừa dọa Hướng Tần khi nãy bỗng rơi xuống đất, cùng lúc đó một mẩu giấy bay xuống.
Diệp Căng vỗ vai Hướng Tần đang đứng đơ ra, cúi người nhặt lên, "Lại là một trang nhật ký rách."
Dương Chi nhận lấy, đọc: "Trên này viết, tất cả thẻ ra vào dự phòng của bệnh viện đều nằm trong ngăn kéo này, nhưng chìa khóa dự phòng của ngăn kéo lại ở quầy tiếp tân."
"Nữ y tá từng bị mắc kẹt ở đây, cô ấy phát hiện rằng trong bệnh viện này phải cố gắng hành động một mình, trừ khi ở trong một căn phòng kín, tuyệt đối không được tập trung nhiều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-muu-mo-van-luon-quyen-ru-toi/2970415/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.