Đau thì rút ra.
Diệp Căng rất muốn nói vậy, nhưng bị Hướng Tần ôm chặt như một chú chó bự, anh lại mềm lòng.
"Đúng là yếu đuối."
Diệp Căng nâng cằm Hướng Tần lên, ngẩng đầu hôn môi hắn, một lúc sau bất lực nói: "Anh thử động chút đi... Đừng cứ mắc kẹt ở đó, em khó chịu."
Hướng Tần nghe lời vô cùng.
Diệp Căng từ từ nheo mắt lại, những ngón tay thon dài trắng trẻo bị Hướng Tần nắm chặt, chiếc nhẫn bạc khảm vàng cọ vào kẽ tay hai người, vừa thỏa mãn vừa ấm áp.
Tất nhiên, cũng có lúc hắn mất kiểm soát.
Tay Hướng Tần to, lòng bàn tay lại hơi thô ráp, khi cọ xát với da anh thì mang đến một cảm giác rất khác biệt.
. . .
Ngày hôm sau, Diệp Căng không thể dậy ăn sáng được.
Hướng Tần lo lắng hỏi: "Em đau lắm không?"
Diệp Căng rất muốn đáp một câu "Anh thử xem."
Nhưng thực ra tối qua không thể trách Hướng Tần được, rõ ràng là anh dung túng cơ mà.
Hướng Tần vốn chỉ muốn một lần là kết thúc, không nỡ để Diệp Căng đau, nhưng "cây xấu hổ" bé lại không chịu, Diệp Căng thấy vẫn ổn, nên dỗ hắn thêm một lần nữa.
Kết quả là giờ đây thắt lưng đau nhức, chân tay mỏi rã rời, cảm giác khó mà nói thành lời.
Bữa sáng ăn rất thanh đạm, Hướng Tần bưng thẳng lên giường, chỉ thiếu nước đút tận miệng.
Ăn xong, bắt đầu một ngày nghỉ ngơi dưỡng sức.
Diệp Căng ngầm gợi ý: "Em giờ có hơi khó chịu."
Hướng Tần áy náy vô cùng: "Xin lỗi... Để tôi xoa cho em."
"Không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-muu-mo-van-luon-quyen-ru-toi/2970460/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.