Mạnh Hồi Thanh nuôi một con cá khá kiêu kỳ.
Liên tục năm ngày, mỗi sáng sớm, y đều phải lên đỉnh núi Tiểu Đào, dùng bát ngọc múc nước linh tuyền tươi mới nhất về thay cho chậu tắm của cá.
Để giúp cá hồi phục nhanh hơn, Mạnh Hồi Thanh lại tìm đến Nhân sâm gia gia đang ẩn cư trong bí cảnh lưng chừng núi.
Nhân sâm gia gia là một gốc nhân sâm tu luyện ngàn năm, không chỉ kiến thức uyên bác mà toàn thân còn là báu vật, nếu có thể cắn được một miếng, công lực sẽ tăng tiến không ít.
Tất nhiên, cắn thì không dám cắn rồi, Mạnh Hồi Thanh cũng không dám.
Lúc này, y xách một giỏ tre đựng đầy cải trắng và củ cải trắng tươi ngon, đứng chờ trước bí cảnh.
"Nhân sâm gia gia, xin ngài đấy, ban cho một chút được không ạ?" Giọng Mạnh Hồi Thanh ngọt như thấm đường, không cần cố tình làm nũng mà nghe vẫn ngọt ngào, dính dáp, như có móc câu, khiến lòng người ngứa ngáy.
Lão nhân sâm tinh không mắc lừa thủ đoạn đó của y, "hừ" một tiếng rồi nói: "Chỉ với mấy cọng rau cải đó mà muốn đổi râu nhân sâm của ta sao, ngươi tưởng ta già rồi lú lẫn à?"
Mạnh Hồi Thanh cười nịnh nọt, đôi mắt hồ ly dài hẹp cong lên như vầng trăng non: "Nhưng đây là do con tự trồng đấy ạ, ngày ngày tưới bằng linh tuyền, giòn ngọt mọng nước, rất ngon. Huống hồ, tình cảnh của con ngài còn chưa rõ sao?"
"Con chỉ là một hồ ly tinh tu luyện được ba trăm năm, chẳng có báu vật gì cả, chỉ có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-ngoc-luon-muon-lam-su-ton/435084/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.