Sự kiên nhẫn của lão cảnh sát hiển nhiên bị tiêu hao không còn một chút nào, mắt thấy bên trong cửa không có bất kỳ phản ứng gì, trong lòng cũng nhịn không được mà nghi ngờ.
Có gì đó không đúng! Động tĩnh lớn như vậy, tất cả mọi người đều đi ra góp vui, nếu không góp vui thì cũng sẽ tò mò mà mở cửa ra liếc nhìn một cái, chỉ có phản ứng của căn nhà này là không có, thật sự là kỳ quái.
Ngay trong phút giây lão cảnh sát hoài nghi, căn phòng yên tĩnh nửa ngày, bất thình lình bị người từ bên trong mở ra.
Tống Ngôn Trần thật cẩn thận thò đầu ra, nhìn thoáng qua ngoài cửa, hai mắt mang theo mê ly cùng hồn nhiên, thậm chí còn có chút khiếp đảm, "Xin hỏi, có chuyện gì xảy ra ngoài đó vậy?"
Thiếu niên bên trong mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản, bên ngoài khoác một chiếc áo gió cực dài, nhưng quần áo quá lớn như đang bao phủ vào bộ xương có chút gầy gò của thiếu niên, ngược lại lộ ra cổ dài ưu tú của cậu như thiên nga, làn da trắng nõn, mịn màng, thoạt nhìn vừa xinh đẹp vừa yếu ớt.
Vết bầm tím trên cổ nhìn thoáng có chút chói mắt, giống như có rất nhiều đám mây hồng chiếu lên, mang theo vẻ đẹp không cách nào có thể hình dung.
Mà đôi môi hồng hào của thiếu niên im lặng như vạch trần cơ thể chủ nhân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ánh mắt sắc bén của lão cảnh sát quét ngang Tống Ngôn Trần một cái, nhìn thần sắc bất thường của Tống Ngôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-om-yeu-bi-dam-co-chap-cuong-theo-doi/2703353/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.