Ngày đại hôn, Thành quận vương phủ nơi nơi trang hoàng hạnh phúc, khách khứa tới chúc mừng nối nhau không ngớt, nhưng điều khiến cho các vị khách kinh ngạc chính là, toàn bộ vương phủ đều được trang hoàng không khí mừng vui, mà trong vương phủ, từ Thành quận vương gia, cho tới tôi tớ tiểu tỳ, ai cũng là miễn cưỡng cười vui. Càng đáng ngạc nhiên hơn chính là…người bái đường cùng tân nương không phải là lão nhị Long Diệc Hân được Hoàng thượng chỉ hôn, mà là em trai Long Diệc Hoàng.
Thực ra đại đa số mọi người trong lòng đều hiểu rõ, Thành quận vương gia và Khúc hàn lâm là đối thủ lâu năm, hai người ghét nhau không phải chuyện ngày một ngày hai, thế mà giờ Hoàng thượng lại cho hai đối thủ một mất một còn này kết làm thông gia, đây không phải rõ ràng làm khó nhau sao? Nhưng Hoàng thượng dù sao cũng là Hoàng thượng, hai nhà cho dù có không muốn thế nào, cũng chỉ đành giận mà không dám nói gì. Từ xưa đã bảo quân xử thần chết thần không thể không chết, nữa là đây Hoàng thượng “hảo tâm” tứ hôn cho? Bọn họ nào dám không theo?
Mọi người đều vì hai nhà mà rơi lệ cảm thông, còn lo lắng cho cuộc sống sau này của Khúc tiểu thư ở vương phủ(Juu: phải lo cho vương phủ khi rước nàng ấy về ý :]]). Đó là bước vào nhà của đối thủ, còn đâu bình yên nữa. Đấy, vừa bước qua cửa, trượng phu đã không thấy tăm hơi.
Nghe nói, các vị tiểu thư của Khúc gia, ai cũng xinh đẹp như hoa, có tri thức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-phu-quan/1759481/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.