Lạch lạch cạch…
Cơm chiên trứng rơi trên mặt bàn lại có thể phát ra tiếng vang như vậy.
Bộ Phương méo miệng, gương mặt đen sì, trong lòng còn sợ hãi khi nhìn thấy bát cơm chiên trứng kia. Hắn rốt cục biết được vì sao quán ăn cuối cùng của Thiên Lam Thành này lại buôn bán ảm đạm như vậy.
Cơm chiên trứng này… có thể ăn được sao?
Có thể ăn chết người mà!
Cả người Nam Cung Minh đều cứng đờ, trên gương mặt có chút đáng khinh của hắn dính toàn cơm chiên trứng Bộ Phương phun ra.
Từng miếng trứng chiên kích thước cỡ ngón cái dính lên mặt hắn, chậm rãi rơi xuống.
Cuối cùng bẹp một tiếng, miếng trứng này rơi lên mặt bàn, phát ra tiếng vang trong trẻo mà dễ nghe.
Không khí trong tiểu điếm lúc này trở nên hơi cổ quái.
Bộ Phương thở ra một hơi thật dài, mới xua tan cảm giác ghê tởm kia ở cổ họng.
- Cơm chiên trứng này của ngươi… hoàn toàn không đạt chuẩn. Bộ dáng như vậy ngươi còn dám mở quán ăn?
Bộ Phương lau lau khóe miệng, cau mày ngẩng đầu nhìn Dương Mĩ Cát phía xa xa.
Hắn tức giận mà, tìm lâu như vậy, rốt cục mới tìm được một quán ăn, kết quả quán ăn này làm ra một bát cơm chiên trứng cứng như đá cho hắn ăn.
Thân là một quán ăn, tôn nghiêm của ngươi ở đâu?
Loại món ăn này đem ra ngoài, quả thực chỉ có thể làm nhục thanh danh của quán ăn.
Trong lòng Bộ Phương thật tức giận, cho nên thời điểm nói chuyện cũng lớn tiếng hơn vài phần.
Dương Mĩ Cát và thanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-thuc-gia-o-di-gioi/1926599/chuong-380.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.