Chương Khả Khê ngồi xuống phía sau người phụ trách cưỡi voi, khẽ thở phào một hơi dài: “Cảm ơn nhé.”
Kỷ Bắc Dương nói: “Ngồi cho vững.”
Chương Khả Khê sững người một chút, còn chưa kịp phản ứng thì con voi đã ầm ầm đứng dậy. Chương Khả Khê ngồi trên lưng nó, bị lắc lư sang trái sang phải, suýt chút nữa ngã xuống. May mà cô phản xạ nhanh, lập tức ôm chặt người đàn ông ngồi phía trước, mới tìm lại được chút cảm giác an toàn.
Voi đứng thẳng dậy, từng bước chậm rãi và vững vàng đi về phía trước. Kỷ Bắc Dương cúi đầu nhìn cánh tay nhỏ đang quấn quanh eo mình, khẽ nhíu mày, vẻ mặt không thoải mái.
Chương Khả Khê nhận ra động tác ấy, vội vàng nới lỏng tay ra một chút, nhưng đầu ngón tay vẫn túm lấy vạt áo ở bên hông người kia, nói: “Ngại quá… tôi bám vào anh một chút được không? Tôi hơi sợ bị ngã xuống.”
Kỷ Bắc Dương liếc nhìn đôi tay nhỏ đang nhẹ nhàng nắm áo mình. Cô chỉ kéo áo của anh một cách nhẹ nhàng, không hề chạm vào người anh, nên Kỷ Bắc Dương đành miễn cưỡng chấp nhận, cô hỏi gì anh đáp nấy: “Được.”
Chương Khả Khê mỉm cười: “Tôi là Chương Khả Khê. Chữ ‘Chương’ trong ‘lập sớm chương’(1). Tôi thực sự đã mua vé vào cổng, anh có thể kiểm tra trong hệ thống bán vé của bên anh. Còn chuyện tôi bị đá khỏi xe lúc nãy, tôi thật xin lỗi. Tuy không phải tôi cố ý, nhưng đúng là tôi đã làm trái quy định của khu bảo tồn. Nếu anh cần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-unshine-star-lac-anh-triem-mac/2953982/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.