Quán bar đối với Mạc Từ mà nói, cũng không lạ lẫm gì.
Đời trước lúc còn là Tiểu thiếu gia, cậu xem quán bar như là cái nhà thứ hai. Trộn lẫn ở trong các quán bar lớn ở thành phố C, thanh sắc khuyển mã (Chơi bời hưởng lạc),trong tay bưng cocktail màu sắc rực rỡ (rượu cốc-tai),ánh mắt mập mờ nhìn nam nữ vặn vẹo cơ thể trong ao rượu, bên người thường có bạn gái dáng người nóng bỏng, thỉnh thoảng trêu chọc một phen, lúc thì ở trên mặt bạn gái hạ xuống một nụ hôn nhẹ, hoặc là mời bạn gái, ở trong một sàn nhảy tự do lắc lư theo tiết tấu gì đó, làm cho cảm xúc lưu chuyển biến thành một loại dục vọng, theo âm nhạc mà mãnh mẽ lắc lư buông thả suy nghĩ…
Bây giờ hồi tưởng lại, thấy cuộc sống thật phù du nhạt nhẽo đến cực điểm.
Rõ ràng là quán bar cùng trong trí nhớ giống nhau như đúc, rõ ràng là cùng một người, tại sao tới nơi này lần nữa lại có một loại cảm giác không nói rõ.
Bực bội, bối rối, khó chịu, phiền chán.
Làm cho toàn bộ cảm xúc trầm luân lúc trước đều biến mất.
Say rượu ngắm trăng, trầm mê dục vọng lúc trước đều bị rơi rớt trục xuất sạch sẽ khỏi tâm trí.
Mạc Từ đi vào quán bar, đúng vào lúc bóng đêm phủ xuống.
‘Blue’ được trang hoàng giống như mười bốn năm trước, xa hoa thấp kém, thối nát hỗn loạn.
Mười bốn năm trước quán bar không có khu hút thuốc riêng biệt, các loại hương vị thuốc lá cùng mùi vị của rượu pha trộn cùng một chỗ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-vi-nhan-sinh/2102185/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.