Đã lâu lắm rồi cậu mới mơ thấy Nguyệt Thư Ý.
Nghe nói một số người sau khi được huấn luyện có thể kiểm soát giấc mơ tự do, dường như cậu sinh ra đã có khả năng này, nhận ra mình đang mơ nhưng không tỉnh dậy ngay, mà tự do dừng lại trong đó, nghiêm túc ngắm nhìn bà thêm một lúc.
Giống như mỗi buổi sáng tươi mới thời thơ ấu, bà chống cằm, đôi mắt cười, hai lúm đồng tiền hiện lên, như đang ngắm nhìn báu vật quý giá nhất thế gian: "Ninh Ninh thức dậy rồi à? Chúng ta dậy thôi nào?"
Nụ cười và giọng nói của bà mãi mãi dừng lại ở tuổi thanh xuân, đóng băng trong ký ức ngày càng mờ nhạt của Nguyệt Thời Ninh. Dù chỉ bốn năm ngắn ngủi, nhưng sự bảo vệ và yêu thương ấy lại đủ để nâng đỡ một người lớn lên đầy dũng cảm.
Nguyệt Thời Ninh nhớ lại nhiều chuyện trong quá khứ, đột nhiên từ những chi tiết gần như đã quên lãng chạm đến được câu trả lời, câu trả lời mà Hà Vân Nhiên mãi trăn trở.
Cô ta không hiểu vì sao người phụ nữ này bị lừa dối, bị phản bội, bị vứt bỏ, nhưng lại không phản kháng, vì sao chỉ giữ lại nỗi đau cho riêng mình, vì sao vẫn còn muốn giữ gìn thể diện cho kẻ đã gây ra mọi chuyện, không dứt khoát cùng hắn ta hủy hoại tất cả.
Thực ra Nguyệt Thư Ý không phải đang bảo vệ Hà Cẩm Duệ, bà chưa bao giờ tự lừa dối bản thân để biện minh cho người cha thiếu vắng này dù chỉ một lời, yêu hay hận tùy Nguyệt Thời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nac-thang-len-cung-trang-mat-nguyet/378453/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.