Quan Nam ngồi dậy, ngoan ngoãn cởi áo xong lại nằm xuống trở lại. Hứa Dữu gối đầu lên vai anh, mùi hương thoang thoảng lại mê người men theo mũi xộc lên đầu óc, ngấm vào máu, mùi vị đẹp đẽ, cực kỳ khó cưỡng.
Quan Nam chuyển động yết hầu, cúi đầu hôm lên trán cô, giọng có chút khản đặc: “Ngủ đi.”
“Ừm.” Hứa Dữu nhẹ nhàng đáp lời, ngón tay dịu dàng trượt trêи da anh, ngừng lại bên vết thương dưới vai trái, dịu dàng xoa lên.
“Còn đau không?” Cô hỏi.
“Không đau.” Quan Nam dần nóng sau lưng, nhẫn nhịn nắm lấy tay cô ép vào lồng ngực: “Em đừng có động tới động lui.”
“Em có động tới động lui đâu?” Hứa Dữu nhắm mắt phản bác: “Em sờ có chút.”
“Tuỳ tiện sờ ngực người ta còn nói năng hùng hồn nữa hả?”
Hứa Dữu chống người dậy nhìn anh, cười ngả ngớn: “Em sờ người đàn ông của mình, không nói năng hùng hồn được hả?”
Ánh mắt của cô lại có chút chăm chú nóng bỏng, Quan Nam thở dài cảnh cáo: “Em còn động đậy lung tung nữa thì đừng có trách anh.”
“Trách anh cái gì?”
“... Có thể anh sẽ muốn làm chút chuyện xấu xa.”
“Chỉ có thể thôi hả?” Hứa Dữu cúi đầu, hôn kỹ càng lên bờ môi bất mãn kia, mang theo ma lực khiến người ta rung động: “Xấu xa tới đâu? Hửm?”
“...” Đúng là nhịn hết nổi, anh mà nhịn nữa thì anh không phải đàn ông!
Tuy vẫn dịu dàng mãnh liệt như ngày thường nhưng trong lòng anh có hơi mất tập trung, thậm chí còn đang tránh né ánh nhìn của cô, Hứa Dữu nhận ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-ay-anh-tung-den/2354573/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.