Vân Quỳ cúi đầu, lúc này mới thấy vết cắn kia lộ ra. Vị trí không cao không thấp, nàng còn dùng phấn che đi, không ngờ vẫn bị cổ áo cọ xát làm phai đi một chút.
Thấy vẻ mặt ngượng ngùng của nàng, Yến ma ma không khỏi mỉm cười, không trêu chọc nàng nữa, chuyển sang hỏi: “Hôm qua con làm điểm tâm cho điện hạ à?”
Vân Quỳ gật đầu: “Nhưng ngài ấy chỉ ăn một miếng nhỏ.”
Yến ma ma hỏi: “Điện hạ nói thế nào?”
Vân Quỳ ngượng nghịu: “Điện hạ chỉ nói tạm được, chắc là tay nghề của nô tỳ không tốt.”
Yến ma ma lại nói: “Nếu như không thích, Điện hạ nhìn cũng không thèm nhìn một cái, huống chi là đồ ăn vào miệng? Tạm được chính là khen con đấy.”
Vân Quỳ khẽ cười: “Điện hạ cũng nghiêm khắc quá.”
Yến ma ma tán đồng, “Xưa nay điện hạ không ham mê thú vui ăn uống, cũng có thể nói là kén chọn nữa. Bữa nào thiện phòng chẳng chuẩn bị tỉ mỉ hơn mười món, điện hạ có thể chọn ba đến năm món, gắp vài đũa đã là tốt lắm rồi.”
Vân Quỳ thầm nghĩ người kén chọn như vậy, tối qua nàng chỉ nũng nịu vài câu, vậy mà nửa đêm lại ăn điểm tâm cùng nàng.
Đầu ngón tay nàng khẽ vuốt sợi tóc, nhớ đến giấc mơ mờ ám đêm qua của hắn, lại nhớ đến cảnh tượng sáng nay bị hắn đè trên giường hôn, trong lòng lại không chắc chắn, hắn rốt cuộc là tức giận, hay là…
Đường đường là Thái tử điện hạ, bị nàng phát hiện mơ giấc mơ xấu hổ, có lẽ là thẹn quá hóa giận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/2763475/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.