Sau đó, gần như chỉ trong chớp mắt, thánh giá của Thuần Minh Đế cũng theo sát sau, các triều thần, mệnh phụ trong điện lại lần nữa chắp tay thi lễ, hô vang vạn tuế.
Bàn của Thái tử được đặt ở vị trí tôn quý nhất, phía dưới bên trái ngai vàng, nhìn từ xa gần như song song, tựa như hai người cùng là chủ nhân của giang sơn này. Đây là thái độ mà Thuần Minh Đế muốn biểu lộ trước mặt triều thần và tông thất.
Nhưng trong lòng ông ta sao có thể bình lặng!
Trị vì hai mươi năm, năm xưa cũng là đường đường chính chính phụng mệnh đăng cơ. Hau mươi năm nắm giữ càn khôn, thiên hạ quy phục, được triều thần ca ngợi, được bá tánh ủng hộ, vậy mà trong lòng một số tông thất vẫn coi Cảnh Hữu Đế là trời, tôn Thái tử làm chủ, tựa như ông ta là kẻ cướp ngôi soán vị!
Đặc biệt là khi nhìn thấy long bào trên người Thái tử, Thuần Minh Đế dù ngoài mặt không lộ vẻ gì, nhưng trong lòng lại cuộn trào giận dữ.
Nghe được sự phẫn hận trong lòng ông ta, Thái tử chỉ khẽ cười cho qua.
Các món ăn mỹ vị lần lượt được dâng lên bàn. Thuần Minh Đế nâng chén mời các vương công quý tộc cùng uống, chúc mừng công lao của Thái tử: “Lần này Bắc Cương đại thắng, Thái tử hạ gục bảy thành Bắc Ngụy, bảo vệ biên cương, làm an lòng dân, đẩy lui địch ngàn dặm, công lao hiển hách, đúng là phúc của xã tắc Đại Chiêu ta.”
Các vương công đại thần đều nâng chén chúc mừng, chỉ là cái danh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/2763495/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.