Vân Quỳ làm việc ở thâm cung, nào đã từng thấy cung yến nào long trọng đến vậy. Lại càng chưa từng xem qua màn biểu diễn dũng mãnh oai phòng, vui vẻ tràn trề như vậy của các tráng hán.
Tiếng trống hùng hồn dâng lên, động tác dứt khoát có lực, cơ bắp mạnh mẽ rắn chắc, thực sự là khiến nàng mở mang tầm mắt, nhiệt huyết sôi trào.
Trong lòng âm thầm kinh ngạc cảm thán, chợt cảm thấy sau lưng đột nhiên có một luồng khí lạnh. Hoàn hồn lại mới phát hiện ánh mắt u ám lạnh lùng của Thái Tử đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Tim Vân Quỳ run lên: “…Điện hạ có gì phân phó ạ?”
Thái Tử gõ gõ mặt bàn, “Bóc hạt dẻ cho cô.”
Vân Quỳ nhìn về phía chiếc đĩa chân cao miệng loe đựng đầy hạt dẻ trước mặt hắn, đầu lưỡi líu lại: “Bóc… bóc bao nhiêu ạ?”
Thái Tử: “Bóc hết chỗ này rồi nói sau.”
Vân Quỳ vô cùng kinh ngạc.
Ngày thường hắn không coi trọng chuyện ăn uống, những thứ khô như hạt dẻ hạnh nhân này càng là bưng lên thế nào thì bưng xuống y nguyên thế nấy. Thế mà hôm nay lại muốn nàng bóc cả một đĩa hạt dẻ!
Nàng luyến tiếc liếc nhìn người múa đeo mặt nạ đồng thau kia, bất đắc dĩ cúi đầu, cầm dụng cụ gõ gõ đập đập.
Trong tiệc có tiếng vỗ tay hoan hô truyền đến, nàng lập tức ngẩng đầu nhìn, không ngờ lại bất ngờ chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Thái Tử.
Trong lòng Vân Quỳ mơ hồ có một suy đoán, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Điện hạ không cho nô tỳ xem ca vũ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/2763496/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.