Còn có những nha hoàn, chỉ vì trêu ghẹo vương gia vài câu, bị vương phi âm thầm sai người dìm xuống hồ…
Xem quá nhiều cho nên mới mâu thuẫn như vậy. Trong lòng nàng mơ hồ chờ đợi điều gì đó, muốn nghe hắn đích thân nói thêm một câu “có ý”, nhưng lại sợ nghe thấy hai chữ kia, sợ dã tâm không nên có lớn dần lên, cuối cùng tâm cao hơn trời, ngã tan xương nát thịt.
Song nàng thực sự không ngờ, phản ứng của điện hạ lại lớn đến vậy.
Trong phòng truyền ra tiếng đổ vỡ ầm ầm, giống như chén trà trên bàn bị người ta quét mạnh xuống đất.
Lòng Vân Quỳ hoảng hốt, ruột gan như lửa đốt: “Tào công công, có cách nào giảm bớt… có cần quay về mời quân y không? Hay là có thuốc gì…”
Tào Nguyên Lộc thở dài một tiếng: “Bệnh đau đầu của điện hạ, đừng nói là đại phu dân gian, ngay cả Hà quân y, thái y trong cung cũng bó tay, chỉ có một cách…”
Vân Quỳ lập tức hỏi: “Cách gì?”
Điện hạ đã dặn không được tiết lộ ra ngoài, nhưng trước mắt cũng không có cách nào tốt hơn, Tào Nguyên Lộc chỉ có thể nói: “Thực ra trên người cô nương có một mùi hương đặc biệt, có thể làm dịu bệnh đau đầu của điện hạ.”
Vân Quỳ ngơ ngác há miệng: “Mùi hương… trên người ta?”
Nàng quả thực biết trên người mình có một mùi hương hoa cỏ nhàn nhạt, nhưng không rõ ràng, không đến mức có thể trêu hoa ghẹo nguyệt. Chỉ những người rất thân cận với nàng mới ngửi thấy, Đan Quế rất thích ôm nàng ngủ, nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/2763614/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.