Vân Quỳ tồn thương: “Thử một chút đi mà, cầu xin ngài đó.”
「Hôm nay ta thật sự rất buồn, nếu có người chịu mặc thử cái dây xích vàng cho ta xem một lần, ta nhất định sẽ ôm ấp hôn hít, thích người đó nhất nhất!」
Thái tử nhếch môi: “Nàng còn dám thích người khác?”
「Đã nói là bạn giường rồi mà, ta làm thuốc giải cho ngài, ngài chiều chuộng ta một chút thì sao!」
Hắn lạnh mặt, xoay người muốn đi, Vân Quỳ lại vội vàng kêu thầm trong lòng.
「Ta đương nhiên chỉ thích điện hạ! Nhưng nếu điện hạ nguyện ý mặc một lần vì ta, ta sẽ càng thích, thích điện hạ nhất trên đời!」
Dù nàng gọi thế nào, người kia vẫn không hề quay đầu lại mà bỏ đi, Vân Quỳ nhụt chí ngồi phịch xuống trường kỷ.
Buổi tối, đợi Thái tử tắm rửa xong, Vân Quỳ cũng chuẩn bị đến tịnh thất tắm gội. Đi ngang qua hành lang, thấy hòn non bộ với các tảng đá xếp chồng lên nhau được bao phủ bởi vô số hoa cỏ đang nở rộ, tạo nên một cảnh tượng tươi tắn, rực rỡ và đẹp mắt như một tấm gấm thêu hoa. Nàng không khỏi cảm thán trong lòng, tuy điều kiện nơi này không bằng trong cung, nhưng cũng chạm trổ tinh xảo, khắp nơi đều là cảnh đẹp.
Thấy nàng tò mò, Tào Nguyên Lộc giải thích: “Đây là nhà riêng của điện hạ ở Phủ Bình Châu. Điện hạ nhà ta có sản nghiệp ở tất cả các tỉnh thành, cải trang xuất tuần đều có chỗ dừng chân, có phải không nào?”
Vân Quỳ ngạc nhiên nói: “Khắp nơi đều có sản nghiệp, vậy chẳng phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/2763627/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.