Vân Quỳ vội vàng gật đầu.
Ánh mắt Thái tử hơi trầm xuống: “Lần sau nếu còn nhát gan như vậy, bị người ta bắt nạt cũng không dám phản kháng, cô…”
「Cô làm sao?」
Trong đầu Vân Quỳ đột nhiên hiện lên một câu này, đến khi phản ứng lại mặt lập tức đỏ bừng, giọng mang theo tiếng nức nở: “Điện… điện hạ, ta không cố ý…”
Thái tử giận quá hóa cười: “Nàng cho rằng trước đây cô không nghe thấy à? Nàng gan to hơn trời, đâu chỉ một hai lần, cô có thể dung thứ nàng, đã là lòng tốt mênh m.ô.n.g rồi.”
Vân Quỳ gật đầu lia lịa.
Thái tử tiếp tục nói: “Nếu lần sau còn để người ta coi như quả hồng mềm mà bóp, cô sẽ tuyệt đối không tha.”
Giọng hắn lạnh lùng cứng rắn, nhưng lại khơi dậy từng đợt sóng gợn trong lòng nàng.
Không hiểu sao nàng lại nhớ đến câu “phu nhân” đột ngột của hắn, nhớ đến lời hắn nói không cần cân nhắc hậu quả, mọi chuyện đều có hắn gánh vác, nàng nửa đùa nửa thật hỏi: “Ta thật sự có thể cáo mượn oai hùm hả? Nếu kẻ muốn hại ta là người có thân phận địa vị cực cao, căn bản không phải người ta có thể trêu vào thì sao?”
Thái tử đáp: “Nàng có thể trêu vào, vậy còn cần cô làm gì?”
Cũng phải.
Vân Quỳ lại mạnh dạn thăm dò: “Vậy nếu là quan lớn như Thế tử Ninh Đức Hầu, hay là Hoàng hậu nương nương thì sao?”
Thái tử nửa thật nửa đùa cười: “Nàng có thể thử xem.”
Vân Quỳ nhún vai, nàng đâu dám.
Thái tử nói: “Tóm lại nàng hãy nhớ kỹ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/2763626/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.