Nhìn thấy Cố Nghi lăn lộn trên trường, Đào Giáp lo lắng hỏi: “Mỹ nhân sao vậy ạ? Bụng đau hay cơ thể không thoải mái?”
Cố Nghi dừng động tác lại, đáng thương cười khổ vài tiếng: “Ha ha ha.”
Đào Giáp sợ đến mức lùi về sau một bước: “Mỹ nhân gặp ác mộng à?”
Ác mộng, ác mộng, đây mới chính là ác mộng!
Cố Nghi nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Đào Giáp, cô hít một hơi thật sâu.
“Ngươi ra ngoài trước đi, để ta yên tĩnh một mình. Nếu Vương Quý nhân cho gọi ta đến dùng bữa sáng thì cứ nói đêm qua ta bị cảm lạnh, trong người không được khỏe…”
“Vâng, chủ tử…” Đào Giáp ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa gỗ lại.
Rốt cuộc thì đã sai ở đâu chứ…
Cố Nghi bình tĩnh lại, sự lạc quan dần dần lấn át sự bi quan.
Chắc phải có cách nào đó để phá vỡ tình thế…
Lần đầu tiên cô không gặp nữ chính, ăn bánh vừng bị nghẹn chết.
Lần thứ hai gặp nữ chính thì bị một chậu hoa rơi trúng, chết.
Cô tóm tắt hai trải nghiệm của mình…
Chẳng lẽ độ hảo cảm chưa tăng đủ sao…
Chẳng lẽ cô phải kết nghĩa chị em với nữ chính, để hào quang của nữ chính chiếu rọi vào mình hả…
Cố Nghi ở bên này đang bận phân tích các cách để phá vỡ tình thế.
Ở bên kia, thị nữ Đào Giáp dùng cách nói của Cố Nghi để lịch sự từ chối cung nữ do Vương Quý nhân phái đến.
Cung nữ vui vẻ chạy trở lại chính điện của Tú Di điện, thì thầm vào tai Hoàng Li.
Hoàng Li nghe xong liền chế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-chinh-han-luon-tuyet-tinh-nhu-vay/193211/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.