Cuối xuân năm Vĩnh Hựu năm đầu tiên, hoàng đế dẫn quần thần và thân quyến trong cung tới Nam Uyển cưỡi ngựa săn bắt.
Đáp Chu chờ mãi mới được cơ hội này. Đến buổi chiều, nàng lẩn tránh mọi người, thúc ngựa tìm đến một nơi vắng trên sườn đồi, rút cây còi trúc bên hông, khẽ thổi.
Chẳng bao lâu sau, nàng ngẩng đầu qua các ngọn cây nhìn lên trời, thấy một con chim ưng nâu sải cánh bay đến. Nhưng khi con ưng còn chưa bay đến gần, chợt có ánh bạc lóe lên trên không, một mũi tên sắt từ đâu bay tới bắn trúng ngay bụng chim ưng.
Chim ưng ra sức vỗ cánh, định bay lên cao, ẩn vào tầng mây, nhưng một mũi tên khác lại lao thẳng vào mắt nó, khiến nó xoay tròn rồi rơi xuống đất.
Sắc mặt Đáp Chu tái nhợt, nàng vội ghìm cương ngựa, thúc ngựa chạy đến chỗ chim ưng rơi.
Khi đến nơi, nàng thấy Tiêu Quắc khoác áo choàng đen, đội mũ đen, cưỡi ngựa với chiếc cung dài trên lưng, dài hơn cung bình thường vài thước, ánh lên sắc lạnh của sắt thép.
Hắn nhìn nàng với ánh mắt sắc bén, như thể đã chờ đợi nàng từ lâu.
Đáp Chu lăn xuống ngựa, ngồi xổm sờ chim ưng nâu nằm trên mặt đất, đôi cánh mềm mại, bụng ngực cứng đơ, nó đã chết.
Nước mắt nàng trào ra: “Sao chàng lại bắn chết chim ưng của ta…”
Chim ưng này nàng nuôi bên mình từ nhỏ, đã ở cạnh nàng mười năm.
Tiêu Quắc mặt lạnh lùng, đôi mày đen nhíu chặt.
Trong lòng hắn ngập tràn cơn giận dữ, hắn không ngờ Cáp Đáp Chu lại tuyệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-chinh-han-luon-tuyet-tinh-nhu-vay/1935729/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.