Cao Lãng không đưa Mạc Thiên về ngay mà nán lại trong một nhà trọ nhỏ, thuê hai phòng. Nhìn y cẩn thận như vậy thật đúng là khó khăn, Mạc Thiên nhìn trời, đúng là sống cái cảnh núp bóng này thật không dễ dàng gì.
Chắc hẳn sớm muộn cuộc chiến cũng sẽ bùng nổ thôi, cái kiểu im lặng thế này chính là bình yên trước bão tố. Quả thật hiện tại tương lai quá mờ mịt.
Sắc trời đã không còn sớm nữa, Mạc Thiên ăn một chút thức ăn sau đó nhìn Cao Lãng đi ra ngoài. Dạo này y có vẻ như khá bận rộn, không biết lại âm mưu cái gì.
Hỏi sao cũng không chịu kể, chỉ nhấn mạnh không cho cậu gặp nam nhân nào đó thôi. Y không biết rằng cứ nhắc như vậy sẽ chỉ khiến cậu càng thêm tò mò thôi à, rốt cuộc là nam nhân nào làm cho Cao Lãng lo lắng đến vậy?
Mạc Thiên bị cầm tù lâu ngày, chán nản ngồi một mình trong phòng, theo cái đà này cậu sẽ thành tự kỷ mất. Nghĩ nghĩ đến việc Cao Lãng còn chưa về liền nảy ra ý nghĩ đi dạo. Ý nghĩ này đúng là có hơi mạo hiểm, thứ nhất là hiện tại cậu chưa quen thuộc ai, năng lực không có, thứ hai là sợ nếu gặp phải người quen cái thân thể này sẽ rất lúng túng.
Nhưng quả thật cảm giác bức bối này rất khó chịu, thế là Mạc Thiên bất chấp, khoác một tấm áo choàng trùm kín mặt, không đeo mặt nạ mà bước ra ngoài. Chắc tối muộn thế này không gặp ai đâu, cậu không thích phải đeo mặt nạ mọi lúc mọi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-chinh-thinh-thang-lai/2113463/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.