Mạc Chi Tuyệt đứng không vững mà quỳ xuống, tay vẫn ôm chặt Mạc Thiên để cậu không bị ngã. Cảm giác bị đâm không dễ chịu gì, hắn thở dốc nhìn chằm chằm Mạc Thiên.
Mạc Thiên lúc này mới hoàn hồn, nhìn bàn tay thấm máu của hắn mà há hốc, cậu vừa làm gì vậy?
- A Tuyệt...
Mạc Thiên trở nên luống cuống, không rõ tại sao bản thân lại trở nên thế, nhảy khỏi lòng hắn mà ôm hắn thật chặt.
- Ta... ta không phải.
Giọng nói đã trở nên run rẩy, khoé mắt đỏ hoe, Mạc Thiên bắt đầu trở nên sợ hãi.
Cậu áp tay lên lồng ngực của Mạc Chi Tuyệt, thế nhưng không cách nào kìm lại dòng máu nóng.
- Sao lại không ngừng...
Càng giữ thì nó càng chảy nhiều hơn, Mạc Thiên nóng nảy sốt ruột. Một giọt nước mắt tràn khỏi khoé mi, cậu bất lực mà ngăn cản vết thương.
Đột nhiên được một bàn tay vuốt nhẹ lên mắt, lau đi dòng lệ chực trào nhiều hơn.
- Ca, lần đầu tiên ta thấy huynh khóc đó.
Mạc Thiên túm lấy tay hắn áp mặt mình, môi run bần bật, cảm thấy thật khó thở.
- Ta không biết tại sao bản thân...
- Suỵt.
Hắn để một tay lên môi cậu, ánh mắt nhu tình.
- Ta biết không phải huynh làm.
Cả hai đồng thời nhìn sang Á Tư, y đang nằm chật vật ở đó, có vẻ như sẽ chết lúc nào không hay.
- Đúng vậy, là ta đã điều khiển ngươi đó.
Tuy cơ thể đã trở nên thảm hại nhưng cũng không ngăn cản được cuồng nộ trong lời nói. Á Tư chống tay, hơi hơi ngước đầu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-chinh-thinh-thang-lai/2113489/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.