Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
Kỳ thật cũng không cần Công Nhất nói, ngày thứ hai, Nhiễm Thất đã mơ mơ màng màng mà trợn mắt, nhìn người nào đó còn đang ở trên giường. Híp mắt đẩy Bùi Đình đang nhìn cô, thanh âm hàm hồ: “Sao ngươi lại còn ở đây?”
Không phải...Hẳn là nên thượng triều sớm sao?
Người nào đó sớm đã tỉnh thấy cô vừa mở mắt, đã một phen ôm chầm cô, còn cọ cọ vào cổ, sau đó nói: “Chư vị ái khanh trình lên một bức thư nói rằng cô quá mức cần cù và thật thà, là may mắn to lớn của quốc gia. Nhưng cũng cần chú trọng long thể, cho nên hôm nay cô không cần thượng triều."
“...” Lời nói của ngươi ngay cả dấu chấm câu ta đều không tin!!
Nhiễm Thất còn đang mông lung muốn ngủ lại lần nữa, nhưng Bùi Đình lại ở bên cạnh cọ cọ cô: “Nương tử, nếu chúng ta đều tỉnh thì..."
“...” Không, ta vẫn chưa tỉnh!
Vì để bảo đảm sau này sáng sớm có thể ngủ ngon, Nhiễm Thất híp mắt, thở dài, ngữ khí buồn bã nói: “Ta đột nhiên nhớ tới Sở Giác, nó vẫn luôn cẩn trọng như vậy, lâm triều chưa bao giờ có một lần vắng mặt. Tuy rằng nó thiên tư cũng không thông minh, nhưng lại cần cù chăm chỉ, đối đãi quốc sự không dám có một chút qua loa nào...”
Bùi Đình không vui: “Sở Giác nào có tốt như vậy? Lúc ấy ở Đại Sở mỗi ngày ta đều cần cù chăm chỉ, không dám có một tia qua loa! Sở Giác tiểu hài tử kia còn không biết đang chơi ở đâu!”
Nhìn Nhiễm Thất trên mặt rõ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-chu-hac-hoa-xau-xa-qua/2664358/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.