Khi tôi đột nhiên nói rằng sẽ không cần lớp bảo vệ trước những phép thuật tấn công có vẻ thiên về tấn công như vậy, chắc hẳn cậu sẽ cảm thấy vô lý.
Tuy nhiên, cư dân ở đây rồi cũng sẽ hiểu thôi.
Dù có thuộc tính nào đó trông như rác rưởi đi chăng nữa, nhưng nếu cứ mài dũa và rèn luyện, cuối cùng chúng cũng sẽ hòa nhập có cả công và phòng.
Ném đá vào mặt trời cũng chẳng làm gì thay đổi. (ý à tan chảy đá lun)
Liệu Ha-sung có thể đạt đến trình độ mà tôi đang nghĩ đến không, tôi cũng không chắc.
“Dù sao thì... tiềm năng của cậu vẫn còn rất nhiều. Đừng quá lo lắng và để những cảm xúc nhất thời ảnh hưởng, cứ tiến hành từ từ đi.”
Tôi cố gắng động viên cậu ấy hết sức, vỗ nhẹ lên vai cậu ấy.
Nhưng Ha-sung, có lẽ cũng giống tôi, là người ít khi thay đổi biểu cảm, vẫn giữ nguyên vẻ mặt cứng nhắc. Nhìn cậu ấy, tôi thật sự không biết cậu ấy đang nghĩ gì.
“Dù sao, chúng ta có nên dọn dẹp rồi về không?”
Dù sao thì tôi nghĩ cậu ấy đã có những tiến bộ đáng kể.
Thành thật mà nói, tôi vẫn còn nhớ khoảnh khắc khi cậu lao vào tấn công ngay lập tức với thanh kiếm [Thanh Kiếm Hoàng Hôn], dù đã rất nỗ lực, nhưng giờ tôi lại có thể đứng cạnh người đứng đầu trong bảng xếp hạng này.
“Vâng, cảm ơn anh hôm nay.”
Tuy nhiên, tôi chợt nghĩ, nếu một ngày nào đó cấp độ bị giấu kín của tôi bị tiết lộ, có lẽ cậu ta sẽ xé tôi thành từng mảnh?
Cậu ta đã nói rằng mình là S cấp nhưng lại liên tục chế giễu tôi?
‘Hy vọng tôi không bao giờ phải trực tiếp trải nghiệm sự sắc bén của vũ khí huyền thoại đó...’
Tôi liếc qua thanh kiếm đỏ treo bên hông của đệ tử rồi rời khỏi phòng tập.
Nhưng có chuyện lạ.
Thường thì tôi sẽ thấy một bãi đất trống ngay phía trước, nhưng hôm nay lại có một cảnh tượng bất ngờ xuất hiện ngoài cửa sau.
“Hm?”
Một người đứng lặng lẽ ngay tại lối ra.
“Xin lỗi, làm phiền một chút.”
Có vẻ như người đó đã chờ chúng tôi ra ngoài.
‘Cái gì đây?’
Người nói chuyện là một phụ nữ người Trái Đất mà tôi chưa từng gặp trước đây.
Cô ấy tầm ba mươi tuổi, đeo kính.
Tôi nhìn cô ấy và cảm thấy tò mò về danh tính của người này, rồi cô ấy tiếp tục nói.
“Cái này là...?”
“Xin lỗi vì đột ngột đến đây. Nhưng tôi không thể liên lạc với anh, nghe nói anh luyện tập ở đây vào cuối tuần nên tôi đành phải đến trực tiếp.”
Không thể nhận được cuộc gọi sao?
Tôi lấy điện thoại trong túi ra. Nhưng chẳng thấy có cuộc gọi nhỡ nào. Nếu có cuộc gọi mới, tôi hẳn đã nhận rồi.
“Chẳng có cuộc gọi nào hết mà?”
“Vậy sao? Tôi đã gửi tin nhắn mà?”
“Không nhận được.”
“Ôi, vậy có lẽ số điện thoại mà cơ quan cung cấp đã bị sai rồi...?”
Dù sao thì.
Cô ấy lấy một tấm danh thiếp từ ví và đưa tôi xem.
[Viện Nghiên Cứu Tài Nguyên Hầm Ngục Hàn Quốc] [Kim ○○] [Nghiên cứu viên cao cấp / Tiến sĩ Khoa học]
Chưa kịp đọc hết các chữ trên đó, cô ấy tiếp tục giải thích.
“Dù sao đi nữa! Tôi đến đây không phải chỉ để làm phiền anh đâu... thật ra là tôi muốn yêu cầu sự hợp tác nghiên cứu với một thợ săn! Chính xác hơn, là việc bảo vệ an toàn!”
Tôi thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Một người Trái Đất đột ngột xuất hiện và nói rằng cô ấy muốn giao nhiệm vụ bảo vệ tôi? Dĩ nhiên, có thể đoán được ý định thực sự sau đó.
Tài nguyên hầm ngục.
Nếu người bình thường muốn nghiên cứu các vật liệu từ thế giới khác, chắc chắn họ sẽ cần người bảo vệ.
“Viện nghiên cứu của chúng tôi gần đây đã bắt đầu nghiên cứu một cổng A cấp có tên là [Thánh Địa Mùa Xanh]. Tôi là người phụ trách chính dự án đó.”
“Vậy sao?”
“Vì thế, chúng tôi cần một người thức tỉnh giúp đỡ trong nghiên cứu. Những thợ săn A cấp mà chúng tôi tìm đã gặp nhiều khó khăn. Có lẽ cần đến một thợ săn S cấp.”
Cô ấy tiếp tục.
“Lẽ ra chúng tôi không nên yêu cầu đột ngột như vậy, sẽ thông báo qua công văn nhưng mà... ah, thật ra là số lượng quái vật trong ngục đã phát triển nhanh hơn dự kiến, nên chúng tôi không kịp.”
Đến đây tôi hiểu rồi.
Nhưng vấn đề là phần tiếp theo.
“Vậy tại sao lại chọn tôi?”
Tôi biết là họ cần bảo vệ từ một thợ săn S cấp để thám hiểm ngục, nhưng nếu là thợ săn S cấp của Hàn Quốc thì đâu phải chỉ tôi mới có thể làm được.
Ngay cả người đứng đầu bảng xếp hạng S như Ha-sung, hay vị phù thủy tóc tím ở trên cũng là lựa chọn tốt.
Còn có người khác...
‘Ừ, thôi bỏ qua đi.’
Tôi thật không hiểu tại sao cô ấy lại chọn tôi thay vì những người đứng đầu bảng xếp hạng như Ha-sung.
Đáng lý ra, phải hỏi thử Ha-sung trước mới đúng.
‘Cậu ta có hình ảnh tốt mà.’
Tôi quay lại nhìn Ha-sung đang đứng lặng lẽ phía sau, cậu đang nhìn quanh, vẻ mặt hơi lúng túng.
“Cô không nghĩ rằng Ha-sung cũng là một lựa chọn tốt sao?”
Cô ấy lắc đầu ngay lập tức.
“Không được.”
“Gì cơ?”
“Cái ngục đó có cấu trúc phòng nhỏ giống như toa tàu, các thợ săn thuộc các nhánh khác nhau rất khó hợp tác được ở đó.”
“À.”
“Nhưng Kim thợ săn thì có kinh nghiệm bảo vệ đối tượng quan trọng, ngoài ra tính cách của anh cũng rất tốt...”
Khoan đã, cái gì thế này?
“Cái gì? cô nghe thông tin đó từ đâu vậy?”
Tôi chưa bao giờ làm công việc bảo vệ đời. Tại sao tôi lại có danh tiếng tốt thế này?
“À, thật ra là từ cha tôi. Ông ấy có nhiều mối quan hệ trong ngành thợ săn, gần đây nghe nhiều người nói tốt về anh. Vậy nên nếu cần người bảo hộ, ông ấy bảo tôi thử liên lạc với anh.”
“Cha của cô tên gì?”
“Kim Beom-sik”
Kim Beom-sik là ai chứ…
Càng nghe câu trả lời, tôi càng cảm thấy mông lung. Có người lại đi nói rằng tính cách của tôi rất tốt sao.
‘Có phải là tin đồn kỳ quặc do Ahn Yoon-seung lan truyền mà đã bị hiểu lầm rồi không?’
Tôi hơi nghiêng đầu.
Tuy nhiên, người trung niên trước mặt vẫn chỉ mỉm cười tươi rói.
“Thật ra từ trước khi gặp thợ săn, tôi đã tưởng tượng rằng chắc chắn anh sẽ rất gọn gàng trong công việc, nhưng không ngờ trong ngành bảo vệ khó khăn như vậy mà anh lại có tiếng tăm rộng rãi như thế này.”
“…”
“Rốt cuộc, dù suy nghĩ bao nhiêu lần tôi vẫn muốn nhờ vả anh, thợ săn Kim! Nếu được, liệu anh có thể dành thời gian vào thứ Hai để chúng ta thương lượng không?”
Mặc dù cảm thấy có chút bất ngờ và không thoải mái, nhưng tôi vẫn cố gắng giữ thái độ bình tĩnh.
“Xin lỗi, tôi phải từ chối.”
“Vâng?”
Thực ra, đến lúc này tôi phải nói rõ ràng rồi.
Tôi từ chối yêu cầu của đối phương.
Tại sao? Vì đơn giản là tôi không phải là người có năng lực bảo vệ người khác, mà thậm chí còn đang phải tự bảo vệ bản thân với năng lực gần như vô dụng.
Thực tế, tôi mới là người cần được bảo vệ, và giờ đây lại phải nghe yêu cầu bảo vệ cho một nghiên cứu viên, tôi thật sự không thể hiểu nổi.
“Ơ, nhưng thợ săn Kim, những cuộc khảo sát quốc gia…”
“Không biết cô nghe từ đâu nhưng…”
Tôi ngắt lời cô ta ngay giữa câu.
“Tôi chưa bao giờ làm công việc bảo vệ nghiên cứu viên gì cả. Năng lực của tôi không hề phù hợp cho những công việc đó.”
Thực ra thì vì tôi chỉ là một người có cấp độ F, chẳng thể làm gì cả.
“Thật vậy sao?”
Người nghiên cứu viên có vẻ khá ngạc nhiên.
Dựa vào phản ứng của cô ta, có vẻ như cô ta đã hoàn toàn tin rằng tôi sẽ nhận lời và giúp đỡ.
“Ừm… Vậy tôi hiểu rồi. Có lẽ bên tôi đã có chút nhầm lẫn… Tôi cần phải xác nhận lại. Cảm ơn anh đã dành thời gian. Chúc anh buổi chiều vui vẻ.”
May mắn thay, tôi không gặp phải thêm phiền toái gì.
Người nghiên cứu viên khá nhanh chóng từ bỏ và sau một lúc ngập ngừng, cô ta cúi đầu rồi bước đi.
Tôi lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của cô ta.
“Jung Ha-sung, gần đây có phải cậu nghe thấy những tin đồn kỳ quái về việc tôi làm công việc bảo vệ không?”
Lúc này, học trò của đại pháp sư trả lời bằng giọng nói nghiêm túc.
“...Không. Nhưng tôi có nghe đồn trước đây anh từng làm việc trong ngành cho vay nặng lãi.”
Vậy thì tốt. Ít ra kiểu tin đồn như vậy tôi còn có thể đoán trước được.
---
Ngày thứ Ba trở lại.
“Xin chào? Ừ, Ahn Yoon-seung à, là tôi đây…”
Tôi cầm điện thoại và tiếp tục cuộc gọi với người quen mà mình đã rất quen thuộc.
Mấy ngày qua, đúng là một chuỗi những ngày bình yên.
Dù có một nghiên cứu viên lạ đến thăm khiến tôi cảm thấy không yên tâm một lúc, nhưng cuối cùng thì cũng không có thay đổi gì rõ rệt trong cuộc sống hàng ngày.
‘Dù có tìm hiểu về người cha của cô thì cũng chẳng tìm được gì đáng chú ý.’
Nhưng giữa cái sự đơn điệu này, tôi lại có một lịch trình duy nhất bỗng nhiên bị thay đổi.
Trước đây, tôi đã lên lịch cho một buổi học vào cuối tuần và một buổi vào một ngày trong tuần mà Jung Ha-sung muốn, nhưng...
-Kim Gi-ryeo-nim, xin lỗi nhưng tuần này có thể chuyển lịch trong tuần sang cuối tuần được không?
-Ý cậu là cả thứ Bảy và Chủ Nhật à?
-Vâng.
-Không vấn đề gì, nhưng sao đột nhiên lại vậy?
-Thật ra, vài ngày trước, người giúp việc cho mẹ tôi vì lý do cá nhân đã đột ngột nghỉ việc, nên tuần này tôi phải tìm người mới và hướng dẫn lại một số công việc, sẽ hơi bận một chút.
Chà... Như vậy đấy, lý do là vậy.
Vậy là tôi quyết định tận dụng kỳ nghỉ dài này để thử một điều gì đó mới mẻ.
Tôi luôn quan tâm đến các hoạt động văn hóa từ trước khi tái sinh, nhưng do loay hoay với việc khôi phục sức mạnh, thật sự tôi đã không có cơ hội tham gia vào những hoạt động giải trí lớn.
Lần này, tôi quyết định thử đi thăm một thủy cung.
Tuy nhiên, đáng tiếc là trong đầu Kim Gi-ryeo không có thông tin gì về các hoạt động này.
‘Thật ra tôi chẳng biết cách mua vé thế nào nữa... Nếu không thể mua tại chỗ thì sao?’
Vì không muốn để thử nghiệm này thất bại, tôi đã nhờ sự giúp đỡ của người địa phương.
- Anh sẽ đi thủy cung vào ngày trong tuần sao?
***
…và cuối cùng, tôi đã đến được bể cá.
‘Toàn bộ là màu xanh biển.’
Những sinh vật nhỏ đang bơi theo nhóm trong làn nước màu xanh coban.
Phía dưới của hệ sinh thái nhân tạo, các loài san hô màu hồng nhạt và vỏ sò, cùng các chất liệu có mùi biển, chiếm đầy không gian.
Cả không gian bên trong, nhờ vào ánh sáng mờ, tạo ra hiệu ứng dòng nước rất rõ rệt trong bể cá.
Những chiếc vảy óng ánh của cá nhiệt đới đang bơi lượn khiến người ta không thể rời mắt.
"Hyung-nim! Sau khi em khảo sát, em phát hiện ra rằng, từ 2 giờ chiều, ở đây sẽ có các buổi biểu diễn mỗi 30 phút. Chủ yếu là thuyết minh về sinh thái của chim cánh cụt, biểu diễn theo chủ đề công chúa cá ngư, và... À! Còn nữa, tôi phát hiện ra rằng gần đây họ đã cải tạo khu vực trải nghiệm VR nữa đấy."
Mà thật ra, tôi không cần phải giúp đỡ đến mức này...
Tôi chỉ muốn học cách đặt vé để tránh bỏ lỡ những chương trình giảm giá thôi.
Thế nhưng, khi Ahn Yoon-seung nghe tôi nói rằng tôi không biết cách đặt vé vì đây là lần đầu tiên đi tham quan, cậu ấy đã rất ngạc nhiên và lập tức đề nghị làm hướng dẫn viên cho tôi.
Cùng với đó là một kế hoạch dài tận 3 trang A4.
Theo kế hoạch này, nếu tôi tham gia tất cả các chương trình biểu diễn, thì tổng thời gian sẽ mất khoảng 3 giờ 45 phút.
Dù sao, tôi cũng hơi ngại vì việc chiếm dụng thời gian quý báu của một Thợ săn cấp A như cậu ấy.
"Nhưng này, Yoon-seung, hôm nay cậu không có lịch trình nào khác sao?"
Tôi nhẹ nhàng hỏi một người địa phương, người đã vội vàng chạy đến hỗ trợ.
Ngay lập tức, Ahn Yoon-seung đáp mà không lấy một hơi thở.
"À, đừng lo, hyung-nim! Nghe thấy việc anh lo lắng, em đã nghỉ phép luôn rồi, vì vậy không có gì phải lo đâu!"
Nghỉ phép?
Dù tôi không chắc lắm về việc nghỉ phép (vì trước đây tôi chẳng bao giờ có cơ hội nghỉ ngơi đúng nghĩa),nhưng cậu ấy nói như vậy, chắc là ổn.
"Ừ, vậy thì cảm ơn cậu."
Thế là, giờ tôi có thể thoải mái tham gia và tận hưởng.
Cùng với hướng dẫn của Yoon-seung, tôi bắt đầu tham quan vui vẻ.
Đầu tiên là các bể cá với những loài cá nhiệt đới mà bạn thường thấy trong các phương tiện truyền thông.
Sau đó là khu vực đường hầm dưới nước, nơi có cá mập.
Rồi tôi đi qua những bể cá chứa các loài sinh vật sống dưới đáy biển như sao biển, cuối cùng đến một bể cá lớn với lớp kính.
"Wow~ Medusa (mực) đấy!"
Như tôi đã nói trước đây, quê hương tôi, Alphauri, không phải nơi mà loài thú tiến hóa thành những sinh vật chủ yếu.
Loài vật ở đây không đa dạng như ở đây.
Nói một cách dễ hiểu, thì tôi và loài thú ở đây giống như sự khác biệt giữa người trái đất và cá ở dưới nước.
"Vậy ra, Thuỷ cung là bể cá giam giữ động vật sống để cho người ta xem."
"Ừ, đúng vậy." (Yoon-seung)
Vậy loài Alphauri của tôi có nguồn gốc từ loài gì?
Câu trả lời có thể tìm thấy ngay trong bể cá trước mắt.
‘Tổ tiên của tôi...’
Rung rinh.
Tôi nhìn những con sứa lớn trong bể và đắm chìm trong cảm xúc kỳ lạ.
Những sinh vật biển có cơ thể dạng thạch.
Đúng vậy.
Thực ra, nếu xét về nguồn gốc, tổ tiên của tôi có thể đã thuộc về ngành động vật nhầy (Cnidaria)...
‘Nhìn thế này, tôi chắc chắn tổ tiên của tôi giống với loài sứa hoặc mực lắm.'
Giữa Trái Đất và Alphauri có rất nhiều khác biệt về phân loại sinh học, nên có thể nói tôi có nguồn gốc từ loài động vật thân mềm như mực.
Mặc dù vậy, loài Alphauri ngày nay đã trải qua nhiều lần biến đổi cơ thể, những thứ mà loài này không thể tự nhiên sở hữu, vì vậy sự so sánh này có thể không có ý nghĩa.
‘Dù sao, tôi vẫn nghĩ tổ tiên của mình chắc hẳn là loài sứa hoặc mực.’
Nhìn vào những sinh vật nguyên thủy trong bể, tôi suy nghĩ.
Nhưng con người ở Trái Đất sao lại lạnh lùng như vậy?
Việc giam giữ động vật trong những không gian chật hẹp để quan sát không phải là điều chưa từng xảy ra ở quê tôi.
Tuy nhiên, những trường hợp đó chỉ xảy ra với những nhà nghiên cứu như tôi, hoặc vì mục đích nghiên cứu.
Thực tế, chẳng có nơi nào công khai "trưng bày" sinh vật sống như một trò chơi cho công chúng.
‘Nếu giam giữ sinh vật biển trong những bể hẹp như thế này, xác suất cao là chúng sẽ phát triển các bệnh lý về thần kinh.’
Tôi chớp mắt.
‘Mà sao cả gia đình kia lại nắm tay nhau vui vẻ xem thế này nhỉ?’
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.