Bây giờ nhìn kỹ lại, tên siêu năng lực gia tóc vàng này hoàn toàn để lộ đôi tay trần.
Trên lòng bàn tay hắn, một hình xăm phức tạp đến mức khó chịu hiện rõ.
Trong cơn hoảng loạn, Lee Hwa-young không thể kiểm soát mà bật ra những lời cầu xin.
“Chuyện này quá bất công! Nếu như tôi có tiền, tôi đã không làm vậy rồi! Nếu không nghèo, tôi đã không phạm tội!”
Từ góc nhìn của bà ta, đây chính là bằng chứng sống động của câu nói "nghèo là có tội", thật sự quá bất công.
Nhưng kẻ đang khoác lên mình gương mặt của Kim Gi-ryeo chỉ hơi nhướn mày một chút khi nghe câu nói đó.
"Vậy sao? Tốt lắm."
"Bí mật nhé, tôi cũng đang muốn kiểm chứng điều đó."
"Ồ."
Sau một tiếng cảm thán ngắn ngủi, hắn giải quyết xong một vấn đề đã trì hoãn bấy lâu nay.
"Nếu bà thực sự là kiểu người sẽ đưa ra lựa chọn khác khi có tiền, thì có lẽ 24 năm tới sẽ chỉ giống như một cơn ác mộng mà thôi."
****
Vài ngày sau đó.
[Phòng bệnh]
Một bệnh viện phục hồi chức năng tại Seoul.
Đây là nơi chuyên dành cho những người cao tuổi bị suy yếu sức khỏe do tuổi tác.
Nhưng hôm nay, lại xuất hiện một bệnh nhân trẻ tuổi hiếm hoi.
"Chuyện đó là thật à?"
"Tôi vừa thấy anh ấy đăng ký nhập viện ở quầy tiếp tân. Ăn mặc chỉnh tề, trông y hệt trên TV vậy."
"Vậy người đó chính là mẹ của thợ săn Kim Gi-ryeo sao?"
Không ai ngờ rằng một thợ săn nổi tiếng như vậy lại đích thân đưa người thân của mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-chu-tho-san-huyen-tuong-tai-di-gioi/2707908/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.