Tiết Dao đã không thể đi được nữa, vừa rồi hắn chỉ có thể bước đi một cách máy móc, nhưng khi dừng lại thì hắn hoàn toàn ngã gục, nhưng lại không biết phải nói với thất hoàng tử như thế nào.
Nếu hắn nói "Điện hạ ngài đi trước đi đừng chậm trễ vì ta", vậy căn bản là câu phí lời.
Mấy ngày nay, cảm giác an toàn của Lục Tiềm đã giảm xuống còn 37 điểm, không còn giao tiếp nhiều với người khác nữa.
Thất hoàng tử chỉ suy nghĩ trong thế giới của mình, khi đã quyết định thì tự mình thực hiện mà không cần trao đổi với ai.
Vì vậy Tiết Dao cũng không nói lời vô ích, hắn nghiến răng nghiến lợi dùng sức, ý đồ tiếp tục tiến về phía trước mấy bước.
Hai chân hắn hoàn toàn tê dại, khiến hắn lập tức mất đi trọng tâm.
Ngã về phía sau, nửa chừng cổ tay bị nắm lấy, bị kéo về phía trước.
Đổi phương hướng, hắn rơi vào trong ngực của Thất hoàng tử.
"Dao Dao ngươi dừng lại."
Thất hoàng tử nhắc nhở thư đồng đi không vững của mình.
"Chân ta chạy đã tê dại rồi, Điện hạ đi về kinh trước, ta sẽ theo sau ngài được không?"
"Không được."
Mặt trăng cũng thay thế bằng mây đen che phủ, xung quanh hoàn toàn là tối đen.
Tiết Dao đứng thẳng dậy, vươn tay tìm kiếm khuôn mặt mũm mĩm của Điện hạ.
Tiết Dao mò nhầm phương hướng, nhưng khuôn mặt mũm mĩm vẫn giống như khi còn nhỏ, chủ động ấn vào lòng bàn tay Tiết Dao.
"Van xin Điện hạ, hãy nghe lời ta.
Bọn người kia muốn bắt là ngài chứ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-hau-phao-hoi-cua-bao-quan/2593678/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.