Hai đại bát phụ[1] nổi danh trong thôn này, thế mà hài hòa ở cùng một chỗ, xem ra còn dự định đi lên núi?
[1]Bát phụ: người đàn bà đanh đá.
Một lão phụ nhân ngửa đầu nhìn trời nắng chói chang.
Tiểu phụ nhân bên cạnh hỏi: "Mẹ chồng, người nhìn cái gì vậy?"
Bà lão lẩm bẩm: "Ta nghĩ mặt trời mọc đằng tây rồi, nhìn xem."
Xung quanh lập tức vang lên một tràng tiếng cười huyên náo.
Nghe thấy tiếng cười đùa cợt như vậy, Trương thẩm có chút bứt rứt bất an.
Liếc nhìn người đi bên cạnh, vẻ mặt bình tĩnh, không bị ảnh hưởng chút nào.
Nàng ấy dừng một chút.
"Hứa Tiền thị."
Tiện tay giật lá cây lớn che đỉnh đầu nóng lên, Tiền Mộc Mộc nghe vậy xoang mũi chấn động.
"Hm?"
"Ngươi giống như đã thay đổi."
Tiền Mộc Mộc ghé mắt.
"Thay đổi ở đâu?"
"Không thể nói rõ... Có thể là lúc này ngươi vốn nên ở sòng bạc, lại xuất hiện ở nơi này, cho nên ta cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi."
Tiền Mộc Mộc giang hai tay ra.
"Trong túi không có tiền, đi đổ cược chỉ bị người ta đánh."
Trương thẩm thu hồi mắt, con ngươi rũ xuống nhìn mặt đất, hai tay nắm chặt góc áo, thanh âm khẩn trương có chút run rẩy:
"Ngươi không thể không đánh bạc sao?"
"Đánh bạc thật sự sẽ không làm cho cuộc sống giàu lên, ngươi vì sao không tin ta chứ?"
Tiền Mộc Mộc không nghĩ nửa phần, liền đáp: "Cho nên ta dự định sau này không đánh bạc nữa."
Nàng vốn không có hứng thú với đánh bạc.
Huống chi, làm nhân viên tổ chức trọng điểm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-mat-mua-xuyen-thanh-mu-la-sat-ta-co-sieu-thi-van-nang/2743198/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.