Bị một đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm, người kia rụt cổ lại liên tục lùi về sau, sợ chính mình cũng giống như phu thê Vương gia, bị ấn xuống đất đánh dữ dội.
Lùi rồi lại lùi, trượt chân!
Trực tiếp ngã vào trong ruộng.
Nàng ta lại vội vàng bò dậy, nhếch nhác kéo tiểu hài nhi nhà mình bỏ đi.
Nhìn bóng lưng chạy trốn trong hoảng hốt kia, Tiền Mộc Mộc cười khẩy một tiếng.
Trương Quế đứng trong đám người bước ra, giơ tay chỉ vào Vương Cẩu Đản, hùng hồn chính nghĩa nói: "Là Vương Cẩu Đản cố ý gọi Hứa Gia Thạch xuống, lúc đó cháu ở bên cạnh, tận mắt nhìn thấy!"
Nghe thấy lời này, Tiền Mộc Mộc nhìn về phía Vương Cẩu Đản.
Ánh mắt nhàn nhạt, lại chứa đầy lạnh lùng.
Vương Cẩu Đản chỉ là một tiểu hài tử, nào chịu được ánh nhìn chằm chằm đó.
Nó thẹn đỏ mặt cúi đầu xuống, trên mặt còn mang một chút cứng đầu cuối cùng.
Tiền Mộc Mộc lạnh giọng nói: "Xin lỗi Tiểu Thạch Đầu nhà ta."
Vương Cẩu Đản cắn môi, giọng nhỏ như muỗi.
"Xin... lỗi..."
Ánh mắt của Tiền Mộc Mộc ngưng động.
"Cổ họng của người bị bùn chặn rồi à?"
Vương Cẩu Đản sợ hãi liếc nhìn Tiền Mộc Mộc một cái, nhắm mắt không đếm xỉa đến mà cố ý hét lên: "Xin lỗi! Ta không nên ra tay đánh ngươi, càng không nên vì trên mặt ngươi có sẹo mà gọi ngươi là kẻ xấu xí!"
Ba từ kẻ xấu xí vừa vang vang lên, xung quanh vang lên tiếng cười lác đác.
Tiền Mộc Mộc lạnh mắt liếc nhìn xung quanh, tiếng cười đó lập tức nhỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-mat-mua-xuyen-thanh-mu-la-sat-ta-co-sieu-thi-van-nang/2743256/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.