Vòng qua viện của mấy nhà, đến trước cửa nhà Hứa Tú Dương.
Nàng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Hứa Tú Dương đang phơi nắng dưới mái hiên, nhìn thấy Tiền Mộc Mộc đến, ông ấy cười ha hả, rút ra một cái ghế đẩu từ sau lưng ra đặt ở bên cạnh.
"Tiêu Bảo nói cháu trở về rồi, ta đoán chắc cháu chắc chắn sẽ đến chỗ ta ngồi."
Trên mặt Tiền Mộc Mộc lộ ra một nụ cười, bước qua ngồi xuống bên cạnh, mở gói đồ được bọc bằng vải ra, "Lần này vào trong huyện thành, cháu mua một ít y phục cho thúc và bố mẹ chồng cháu, đây là bộ của thúc, thúc xem thử vừa người không."
"Ha ha ha... Không ngờ ta già cả rồi, còn có thể mặc y phục mới." Hứa Tú Dương chống gậy run run đứng dậy, mặc cho Tiền Mộc Mộc ướm y phục lên người ông ấy.
Ông ấy cúi đầu nhìn xuống, trong mắt lộ ra sự vui mừng.
Đưa tay lên sờ sờ, vải mới tinh nhẵn bóng, lại mềm mại, cũng không cần mặc lên người, cũng biết là vải rất tốt.
Tiền Mộc Mộc ướm chiều rộng vai, tuổi của tam thúc lớn rồi, thân hình càng ngày càng gầy gò, y phục cũng không mua to.
"Rất tốt, rất vừa người." Hứa Tú Dương mỉm cười gật đầu, mi mắt cong cong, rõ ràng cực kỳ hài lòng, "Tết năm nay ta sẽ mặc bộ này."
"Thúc thấy đẹp là được." Tiền Mộc Mộc gấp y phục lại, lại mở hai gói giấy dầu khác ra, "Đây là bánh quế hoa và bánh hạt dẻ, đều là loại mềm mịn, không cần dùng răng, chỉ cần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-mat-mua-xuyen-thanh-mu-la-sat-ta-co-sieu-thi-van-nang/2743392/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.