"Nương!" Hứa Tiểu Bảo còn chưa chạy đến phòng bếp, tiếng của cô bé đã truyền tới. Cô bé đứng ở cửa phòng bếp, chống hai tay lên đầu gối, gương mặt nhỏ bị đông lạnh đến đỏ bừng.
"Tam gia gia đi vệ sinh rồi tự mình ngã..."
Vừa mới cho gạo vào nồi đã nghe được tin này, Tiền Mộc Mộc thầm lặng thở dài một tiếng, đứng ở cửa viện hắng giọng gọi Hứa Gia Thạch đang chơi vui bên ngoài trở về.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Con nấu bữa tối hôm nay, ta phải đến nhà Tam gia gia con một chuyến, ngoan ngoãn một chút, trời đã tối rồi đừng chạy lung tung khắp nơi." Nàng dặn dò.
"Nương, người yên tâm! Khi nương về chắc chắn sẽ được ăn cơm canh nóng hổi." Hứa Gia Thạch vỗ vỗ n.g.ự.c cam đoan.
"Ngoan." Tiền Mộc Mộc xoa xoa đầu thằng bé, quay đầu cầm hòm thuốc rồi bước ra ngoài.
Xung quanh đã hoàn toàn tối sầm, Tiền Mộc Mộc dựa vào trực giác, cúi thấp người bước về phía trước.
Gió tuyết như đao cắt, cái lạnh thấu xương khiến Tiền Mộc Mộc rùng mình tận mấy lần, cố gắng chịu đựng cái lạnh đi đến nhà Hứa Tú Dương.
Đẩy cửa phòng ra thì thấy Hứa Tú Dương đang ngồi dưới đất, người nghiêng nghiêng ngả ngả muốn với lấy giường, muốn bò lên trên giường.
Tiền Mộc Mộc vội bước tới, dùng hết sức bình sinh, đỡ người nằm xuống giường.
Sắc mắt Hứa Tú Dương suy yếu, nở một nụ cười ngượng ngùng mà yếu đuối.
"Ngoài trời đang tuyết lớn như thế, sao cháu còn đến?"
Tiền Mộc Mộc mím môi, trong giọng điệu mang ba phần trách móc: "Còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-mat-mua-xuyen-thanh-mu-la-sat-ta-co-sieu-thi-van-nang/2743437/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.