"Ách..."
Tiền Mộc Mộc có chút chần chờ, từ chối nói:
"Hay là thôi đi, ta cảm thấy ở cuối thôn thật sự rất tốt, tạm thời cũng không muốn tốn nhiều công chuyển đến dọn đi, huống chi sau này bọn nhỏ còn có thể trở về, đến lúc đó lại phải cân nhắc chỗ ở, phiền toái biết bao."
Thấy thái độ của nàng kiên định, Hứa lão thái và bạn già nhà mình nhìn nhau một cái, cũng không miễn cưỡng nữa.
"Mộc Mộc tỷ, có việc gì cần ta làm không?" Phạm Ngọc An ở bên hỏi.
Tiền Mộc Mộc sực nhớ ra!
"Có có có! Ngươi giúp ta rửa rau được không?"
Đều do đám người nhà họ Tiền kia đến làm loạn, làm hại nàng suýt chút nữa quên mất chuyện này, hôm nay chính là tiệc đầy tháng của cháu gái nhỏ của nàng!
Nghĩ như vậy, nàng ngựa không dừng vó đi về phía phòng bếp.
"Được rồi, cái này có gì đâu." Phạm Ngọc An xắn tay áo, rất quen thuộc đi vào phòng bếp.
Hứa lão thái thái cũng đi theo, vào phòng bếp bận rộn.
Thôn trưởng chống gậy, nhìn nam tử đi cùng Phạm Ngọc An, cười híp mắt nói: "Tiểu tử tuấn lãng, ngươi từ đâu tới vậy? Xưng hô như thế nào?"
Đối mặt với lão nhân hòa ái hỏi, khuôn mặt lạnh lùng của nam tử ôn hòa đôi chút, nói: "Nhân sĩ Đô quận, ngài xưng hô vãn bối một tiếng Mộc Chi là được."
Đó là một chàng trai rất có giáo dưỡng đấy, xuất thân tất nhiên không tệ... Trong lòng trưởng thôn nghĩ như vậy, trên mặt không khỏi mang theo một chút câu thúc.
"Thôn trưởng gia gia, ngồi ạ."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-mat-mua-xuyen-thanh-mu-la-sat-ta-co-sieu-thi-van-nang/2743544/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.