Raw: Vespertine
Edit || Beta: Manh
Hoắc Tuân nói anh đang ở sân bay, một tiếng sau sẽ có mặt tại Hồi Thành.
Nhạc Dư mặc lại bộ quần áo vừa cởi, tóm lấy di động rồi ra khỏi phòng, bỏ luôn cả túi xách.
Dư Tú đang bổ cam trong phòng bếp nghe thấy tiếng động thì nhô đầu ra: "Nhạc Nhạc, con đi đâu thế!"
"Con đi gặp bạn ạ!" Âm cuối chìm trong tiếng đóng cửa.
Hồi Thành tuy nhỏ, nhưng sân bay lại rất xa, một chuyến cũng phải mất ít nhất năm mươi phút.
Nhạc Dư ngồi trên xe taxi, tim đập thình thịch, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời dần tối, thành phố lên đèn, phố phường vẫn đông đúc lạ thường, may mà đường xá khá thông thoáng chứ không kín lối 24/7 như Bắc Hoài.
Có lẽ là vì bận chuyện công việc, cũng có lẽ là vì Nhạc Dư không nói nên Hoắc Tuân không hỏi, Hoắc Tuân chưa bao giờ đến Hồi Thành, đây vẫn là lần đầu tiên, Nhạc Dư căng thẳng như thể nhận được thông báo xuống nông thôn kiểm tra từ lãnh đạo.
Cô sờ ngực, việc này còn bất ngờ hơn chuyện tặng hoa nhiều.
Lúc cô đến sân bay cũng là lúc máy bay của Hoắc Tuân hạ cánh, cô gọi cho anh nhưng không thể kết nối, hẳn là vẫn còn đang ở trên máy bay.
Dư Tú từng bảo gần đây cứ đến xế chiều là trời bắt đầu đổ sương, nhiệt độ giữa ngày và đêm vô cùng chênh lệch, không mặc đủ dày thì rất dễ bị ốm.
Cô dần bình tĩnh lại, cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, cảm thấy hơi hối hận, Hoắc Tuân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-nam-ngua-ngay/89148/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.