Convert: Vespertine
Editor || Beta: Manh
Bả vai Lục Thương chợt rung lên, cậu sầm mặt quay đầu, chỉ tiếc trán còn đang sưng húp, trông chẳng có chút uy hiếp nào. Thấy người gọi mình là Nhạc Dư, khí thế bay mất một nửa, đầu óc trống rỗng: "... Cô ạ."
"Cô thấy em vốn chẳng coi cô giáo của mình ra gì cả."
Lục Thương không nói lời nào, Nhạc Dư khoanh tay, quan sát cậu từ đầu đến chân. Bỏ qua khuôn mặt chồng chất vết thương, một vệt đỏ dài khoảng 10cm nổi bật trên cánh tay cậu, nơi xương cổ tay trầy da rớm máu.
Xem ra đối phương chỉ tập trung vào khuôn mặt này.
"Trốn học đánh nhau? Một mình một ngựa? Lục Thương, em chỉ vừa chuyển đến thôi mà đã biết kiếm chuyện cho cô rồi đấy."
Lục Thương vẫn giữ yên lặng, cậu cũng không biết mình bị làm sao, chỉ là không muốn Nhạc Dư cảm thấy mình ấu trĩ.
Đối với cậu, hành động theo cảm tính vốn chính là việc ấu trĩ, nhưng do dòng đời xô đẩy nên cậu mới không thể không làm thế.
"Không chịu mở miệng đúng không?" Nhạc Dư giận quá hóa cười, kéo ghế qua rồi ngồi xuống, "Nếu em cứ như vậy thì cô chỉ có thể tìm phụ huynh của em để nói chuyện thôi."
Lúc này, Lục Thương mới nâng mắt: "Bố mẹ em đang ở nước ngoài ạ."
Nhạc Dư nghẹn họng, "Thế nên em mới không thấy sợ sao?"
Lục Thương lại ngậm miệng.
Trước đã nói qua, Lục Thương có một đôi mắt vô tội, khi cậu cúi đầu không nói chuyện, vẻ vô hại khắp toàn thân được khuếch đại gấp mấy chục lần.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-nam-ngua-ngay/89184/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.