Ngay lúc này, nghe thấy tiếng chuông vang lên. Phó Cầm Duy lấy điện thoại trong cặp ra nghe, bình thường anh chê thứ này nặng, đều bỏ trong cặp.
Đầu dây bên kia cũng không có chuyện gì quan trọng, đều là một số bạn hợp tác chúc tết anh.
Hàn huyên với nhau vài câu rồi cúp máy.
Tiêu Thái Liên nhìn tới sáng mắt: “Đây là thứ gì?”
Lục Ngọc nói: “Là điện thoại.”
Tuy Tiêu Thái Liên chưa từng nhìn thấy nhưng từng nghe nói: “Hơn một vạn tệ lận, các con mua?”
Phó Cầm Duy: “Công việc cấp cho!” Càng có tiền, ngược lại càng thấp điệu. Bây giờ chỗ anh nhiều việc, mang theo cái điện thoại, đỡ phải đi khắp nơi tìm điện thoại lúc cấp bách.
Tiêu Thái Liên nghe nói liền cẩn thận dặn dò: “Vậy tuyệt đối đừng làm mất, nếu không chúng ta không đền nổi!”
Phó Cầm Duy cười vâng một tiếng.
Cả nhà ngồi lại với nhau ăn uống, rất ấm cúng.
Tối đó, Phó Cầm Duy ôm Lục Ngọc còn đang tự trách: “Hôm nay anh không nên hung dữ với con trai.” Mẹ anh nói đúng, một mình con đi học đã rất vất vả rồi.
Anh có tôn nghiêm làm cha, ngại xin lỗi với con trai.
Nhưng đứa con này cũng quá hiểu chuyện, còn hiểu cho anh.
Lục Ngọc nói: “Không sao, dù sao anh cũng là lần đầu làm cha.”
Phó Cầm Duy ôm chặt eo Lục Ngọc, im lặng một lúc lâu.
Bận rộn tất bật, năm 90 lặng lẽ tới.
Từ khi bắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-nu-phu-sao-phai-boi-nam-nu-chinh-chi-bang-ta-ve-voi-nhau/1817482/chuong-473.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.