Yến Cải cũng không định đi gặp ba của mình, vốn cũng không để ý đến chuyện điện thoại.Nhân viên kia cũng không cứng rắn ép cậu nhận điện thoại.Chỉ là điện thoại lại nhanh chóng gọi đến, nhân viên kia có hơi mất kiên nhẫn lại thông báo với Yến Cải: “Ba cậu bắt cậu chuyển tiền qua, ông ta nói nếu cậu không đi qua, chờ khi ông ta về nhà thì sẽ đốt bộ quần áo kia của cậu.”Con ngươi Yến Cải lập tức híp lại.Quần áo? Là bộ quần áo chống nắng mình nhặt về sao?Bộ quần áo kia còn chưa trả lại cho người cứu mình, sao có thể để tên vô lại kia làm bẩn.Cậu thấp thoáng nở nụ cười mỉa mai, hờ hững đi về phía bệnh viện.Ba cậu đã được chuyển từ bệnh viện lớn đến một phòng khám nhỏ, hiện tại bị nhiễm trùng đường hô hấp và dạ dày, làm xong một loạt chẩn bệnh có lẽ còn phải ở lại bệnh viện quan sát.Trên người Yến Cải không có bao nhiêu tiền, từ ngày đó lấy tiền trong ví ba của cậu xong, vẫn còn chưa đến một nghìn, nay lại phải giao hết ra vì tiền chữa trị.“Không đủ cũng đừng quan tâm ông ta sống hay chết.” Tiếng nói của Yến Cải khàn khàn: “Tôi đã cố gắng hết sức rồi.”Trong phòng khám cũng chỉ có hai bác sĩ ở lại, một người trên lầu xem ti vi, một người thì ngồi ở quầy đang lấy tiền.Vị bác sĩ thu tiền nghe thấy câu nói của Yến Cải thì đưa tay ra lấy rồi nhìn bệnh án.Ông ta gãi đầu, đột nhiên lấy kính gọng vàng trong tay đeo len, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-phu-hac-hoa-la-ban-cung-ban-cua-toi/2379316/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.