Edit: Lune “… Anh có cho em lục đồ của anh đâu.” Dụ Sấm chờ lời giải thích cả buổi, cuối cùng chỉ đợi được mình câu này. Hắn im lặng, lâu sau mới khàn giọng lên tiếng: “Nếu anh không nói rõ lý do giữ lại chiếc đồng hồ này, em sẽ hiểu lầm…” “Hiểu lầm rằng anh từng thích em.” Trong phòng nghỉ chỉ còn lại tiếng thở dốc của cả hai. Quý Miên vẫn không nói lời nào. Dụ Sấm thình lình áp sát tới, hôn lên cổ Quý Miên. Lúc tan làm cậu chỉ thay mỗi cái áo khoác ngoài, bên dưới vẫn mặc quần tây. Cảm giác có thứ nóng rực cách lớp quần chọc vào giữa hai đùi mình, bấy giờ Quý Miên mới vỡ lẽ, thì ra không phải chỉ có mình cậu là bị giày vò, chẳng qua so với cậu thì Dụ Sấm trông chỉnh tề hơn rất nhiều. Cả người Quý Miên chỉ còn lại hai thứ, phía trên là cái áo mỏng đã bị làm ướt, phía dưới là đôi chân dài trắng nõn trần trụi đang áp vào quần dài của Dụ Sấm. Còn Dụ Sấm vẫn ăn mặc chỉnh tề, đến cả khuy áo sơ mi cũng chỉ cởi có một cái. Trông thì đàng hoàng lịch sự lắm, thế mà lại đột ngột thúc vào mông Quý Miên. “Chờ đã!” Quý Miên vội bảo hắn dừng lại, sau đó duỗi tay ra sau đẩy hông Dụ Sấm: “Chờ về nhà…” Dụ Sấm không nghe cậu. Hắn chống người dậy, xoay Quý Miên lại không để cậu quay lưng về phía mình nữa. Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau. Bàn tay Dụ Sấm dán vào eo Quý Miên, lần dần xuống dưới, thì thầm dụ dỗ:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-phu-luon-nhan-duoc-kich-ban-si-tinh/1055092/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.