Edit: Lune Cả hai im lặng một hồi. Dụ Sấm kéo Quý Miên đi thẳng vào tòa nhà công ty. “Cậu làm gì đấy?” “Dẫn em vào xem một chút.” Nhìn Dụ Sấm đang đi trước mặt mình, Quý Miên thầm nghĩ rốt cuộc ai mới là người dẫn đường đây? Mấy phút sau, hai người đến văn phòng của Quý Miên, rộng lạ thường. Ngay cạnh văn phòng là phòng nghỉ riêng. Từ lúc bước vào công ty, Dụ Sấm đã không mở miệng nói câu nào rồi, chẳng hiểu sao Quý Miên lại thấy hơi lo sợ. “Xem xong rồi, đi được chưa? Tôi… hơi đói.” “Anh muốn Minh Thịnh làm gì?” “Sao cơ?” Dụ Sấm cúi đầu nhìn cậu chằm chằm: “Anh đồng ý kết hôn với em là vì coi trọng lợi ích mà Minh Thịnh có thể mang lại cho Kỷ thị phải không?” Không cần Quý Miên giải thích gì, Dụ Sấm đã tự bao biện cho cậu. Không dám tin, không dám mong đợi, cho nên chỉ có thể tự thôi miên bản thân. Quý Miên ngây người nhìn hắn, hồi lâu sau chỉ mím môi im lặng, không thuận theo bậc thang hắn đưa mà bước xuống. Bỗng có tiếng gõ cửa, Quý Miên quay đầu lại, nói một tiếng “Vào đi”. Người bước vào là một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi, thời điểm Quý Miên mới lên tiếp quản tập đoàn Kỷ thị, ông ta chính là một trong những lão tướng thường xuyên khóc lóc trước mặt cậu. “Tôi còn tưởng giám đốc Kỷ tan làm từ lâu rồi chứ.” Vừa nói vừa cười híp mắt đặt một xấp tài liệu xuống bàn: “Phiền giám đốc Kỷ xem qua rồi phê duyệt giúp tôi nhé.” Quý Miên: “…”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-phu-luon-nhan-duoc-kich-ban-si-tinh/1055093/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.