Trong phòng khách, lão Thẩm tổng phát hỏa rất lớn, cái ly đ/ập xuống đất:
“Dẫn một người đàn ông về nhà? Thời Thuật, cha đã nói gì với con? Lâm Tịch Nhan có tình cảm sâu đậm với con, con không nên phụ lòng con bé.”
“Ngài tuyên bố với bên ngoài chuyện Lâm Tịch Nhan đính hôn với tôi, có hỏi qua sự đồng ý của tôi không?”
Thẩm Thời Thuật nhấn mạnh từng chữ: “Lâm Tịch Nhan và tôi, chỉ là bạn bè.”
Tôi che lại vị trí trái tim.
Trái tim lại bắt đầu liều mạng mà nhảy lên.
Thậm chí, còn có chút vui mừng.
“Quả nhiên trưởng thành, tính cách sẽ cứng rắn, nhưng con phải biết rằng, tất cả những thứ con có được bây giờ đều là cha cho con, cha cũng có thể lấy lại tất cả.”
“Con phải trở lại quán bar trước kia, bị người ta coi thường một chút.”
Thẩm Thời Thuật uống một hơi cạn sạch canh giải rư/ợu: “Tôi vốn không muốn nhận người cha này.”
11
Lúc Thẩm Thời Thuật đẩy cửa đi vào, tôi tựa vào sau cửa nghe lén trọng tâm không vững, lảo đảo trượt vào trong lòng hắn.
Tôi ngẩng đầu thoáng nhìn ánh mắt đen tối không rõ của hắn, vội vàng giải thích nói:
“Không, ngại quá, tôi không cố ý nghe.”
“Rất nhanh ông ta sẽ đi.”
“A?”
“Lo lắng dọa đến em.”
Tốt x/ấu gì tôi cũng là đàn ông, lá gan làm sao nhỏ như vậy.
Sau khi trấn an tâm trạng của tôi, Thẩm Thời Thuật lại đi đến thư phòng, cũng không lâu sau, quản gia gõ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-phu-phao-hoi-dang-chay-giao-an/1872141/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.