Cố Chân vốn đã không có thiên phú vận động, đứng trước mặt Kỷ Đình Duệ thì tứ chi lại càng thêm không phối hợp.
Cậu cầm bóng mà tay chân cứng đờ, chẳng linh hoạt chút nào.
Kỷ Đình Duệ đứng bên cạnh nhìn thấy màn trình diễn thảm họa này, vậy mà cũng không cau mày hay tỏ vẻ mất kiên nhẫn, chỉ giữ thái độ điềm tĩnh, nhắc nhở bằng giọng nhàn nhạt: “Thả lỏng tay chân ra một chút, đừng gồng lên như thế.”
Anh vừa nhắc như vậy, Cố Chân lại càng mất phương hướng, tay chân như không còn thuộc về mình, mỗi bên có một ý tưởng riêng rồi bắt đầu múa loạn xạ.
Kết quả là quả bóng trong tay cậu văng thẳng ra ngoài, may mà Kỷ Đình Duệ phản ứng nhanh, vươn tay dài ra, nhẹ nhàng bắt lại được quả bóng.
“Giữ bóng trước đã.” Kỷ Đình Duệ đưa bóng trở lại tay Cố Chân, sau đó kéo nhẹ tay cậu để chỉnh động tác. “Thả lỏng.”
Cảm nhận được cơ thể Cố Chân căng cứng như khúc gỗ, Kỷ Đình Duệ kiên nhẫn vỗ nhẹ lên cánh tay trên của cậu, thấp giọng nói: “Duỗi ra.”
Nhưng anh nào biết rằng, lúc này Cố Chân đã hoàn toàn không nghe thấy gì nữa.
Vì sự tiếp cận và chạm vào đột ngột của Kỷ Đình Duệ, cậu đã bị tấn công trực diện bởi nhan sắc cấp thần thoại, bên tai chỉ còn nghe được tiếng tim mình đập thình thịch.
Huống hồ, khoảng cách gần đến mức cậu còn có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người anh—không biết là mùi nước xả vải bám trên quần áo hay là nước hoa, chỉ biết là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-phu-tra-xanh-chi-muon-lam-ca-man/1772256/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.