Nhờ có PPT của Kỷ Đình Duệ, quá trình học lý thuyết máy tính của Cố Chân thuận lợi hơn hẳn. Kết quả thi cũng khả quan hơn mong đợi, ít nhất là cậu đã có thể giải được một số câu hỏi chuyên ngành.
Trong khoảng thời gian đó, chắc Kỷ Đình Duệ cũng bận rộn nên không chủ động nhắn tin cho cậu nữa.
Điều này khiến Cố Chân thở phào nhẹ nhõm.
Thi xong, đám bạn học bắt đầu xả hơi đủ kiểu. Trần Khởi bỗng nhiên hào hứng đề nghị dạy Cố Chân chơi bóng rổ.
“Không phải cậu nói muốn rèn luyện sức khỏe sao?”
Thấy Cố Chân không mấy nhiệt tình, Trần Khởi không khỏi thắc mắc. Cậu ta nghĩ bụng, ông bạn cùng phòng này đúng là khó hiểu thật.
Chẳng qua là Cố Chân giờ không có động lực học chơi bóng rổ nữa nên lười thôi.
Nhưng thấy Trần Khởi sốt sắng thế này, cậu cũng hơi ngại, cuối cùng đành ngoan ngoãn theo anh ta đến một sân bóng rổ ngoài trời vắng người vào sáng thứ Bảy.
Tuy học rất giỏi, nhưng vận động thì lại là chuyện khác.
Chỉ riêng việc dẫn bóng thôi mà Cố Chân cũng lóng ngóng không ra hồn. Lúc đứng yên tại chỗ đập bóng thì còn tạm ổn, nhưng cứ hễ Trần Khởi bảo cậu vừa đi vừa dẫn bóng thì cả người như bị mất kiểm soát, tư thế vụng về đến mức quái dị.
Trần Khởi nhìn trái, nhìn phải, cuối cùng cũng nhìn ra sự thật—
Thì ra trên đời này thật sự có người… không có duyên với thể thao.
Thế là cậu ta cũng chẳng muốn ép nữa: “Chân à, hay là thôi đi. Tớ thấy cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-phu-tra-xanh-chi-muon-lam-ca-man/1772272/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.