Tôi chôn giấu tình cảm trong lòng, không dám thể hiện thêm một chút nào nữa.
Gần đến ngày tốt nghiệp, chú Châu và dì Châu phải đi công tác xa, tôi được gọi về làm quen với công ty.
Không còn lý do từ chối, tôi đành quay về. May mà Châu Nghiên không có nhà.
Nghe anh em của Châu Nghiên kể lại, Yên San quen một cậu du học sinh con nhà giàu, có thể đưa cô ấy vào làng điện ảnh Hollywood.
Yên San rất hứng thú, lập tức muốn đi cùng người đó ra nước ngoài.
Châu Nghiên không đồng ý.
Sau một trận cãi vã kịch liệt, Yên San chia tay anh, cắt đứt mọi liên lạc và bỏ đi.
Tôi có chút ngạc nhiên, nhưng ngoài sự ngạc nhiên ra thì chẳng còn cảm xúc gì khác.
Người bạn của Châu Nghiên tỏ ra khó hiểu, nghĩ rằng khi nghe tin anh chia tay, tôi sẽ chạy ngay đến bên anh.
Nhưng tình cảm đơn phương chỉ khiến người ta thêm mệt mỏi và ghê tởm, có thể làm được gì ngoài buông bỏ?
Ngôi nhà vẫn được bài trí như trước, đầy rẫy dấu vết của quá khứ.
Cây thông Noel tôi và Châu Nghiên từng làm cùng nhau, bảng tên hoạt hình do cả hai vẽ cho nhau vẫn còn trên cửa phòng ngủ…
Tôi khẽ lắc đầu, xua đi những ký ức mơ hồ trong tâm trí, chuẩn bị thuê một căn hộ gần công ty để sống.
Dù sao Châu Nghiên cũng không muốn nhìn thấy tôi nữa.
Dù không phải cô gái đó, rồi cũng sẽ có người khác.
Chỉ là, người đó mãi mãi không thể là tôi – cô “em gái” mà anh ghét bỏ.
Cho đến tối hôm tôi chuẩn bị dọn đến căn hộ mới.
Vừa kéo vali ra khỏi nhà, tôi đụng phải Châu Nghiên – người toàn thân nồng nặc mùi rượu.
Anh đỏ mắt nhìn chằm chằm vào chiếc vali trên tay tôi, lẩm bẩm:
“Em cũng muốn rời xa anh sao?”
Tôi vội vàng đỡ anh sắp ngã, định dìu anh về phòng, không nhận ra chữ “cũng” trong lời anh.
Khi tôi định quay người rời đi, anh bất ngờ kéo tôi lại, đè xuống dưới…
Da thịt kề sát, tim tôi như ngừng đập.
Chỉ nhớ rõ hơi thở anh lướt qua bên tai, giọng khàn khàn xin lỗi, cầu xin tôi đừng rời xa anh.
Tôi mềm lòng.
Tình cảm dành cho anh bao năm, chiếm trọn trái tim thiếu nữ của tôi suốt thời niên thiếu.
Chỉ cần một lời xin lỗi, tôi liền quên hết những lời tổn thương mà anh từng nói.
Đêm đó không đẹp đẽ như trong tưởng tượng.
Anh giày vò tôi đến kiệt sức, ngủ một mạch đến trưa hôm sau.
Khi tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn bóng dáng Châu Nghiên.
Tim tôi chùng xuống, đầu óc rối bời, suy nghĩ rối ren như tơ vò.
Bước ra phòng khách, tôi mới phát hiện chú và dì Châu đã về sớm hơn dự định.
Châu Nghiên cúi đầu đứng đó.
“Chuyện đã xảy ra rồi, con nhất định phải cưới Tiểu Hy! Bố không quan tâm con nghĩ gì, nhưng con không thể làm Tiểu Hy tổn thương, không thể không chịu trách nhiệm với con bé!”
Tôi ngây người nhìn Châu Nghiên.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.