Edit: Upehehe — 75. Ngày hôm sau, thứ đánh thức tôi không phải là đôi môi nóng bỏng đang vùi vào ngực mình, mà là cuộc gọi của thằng cháu Phùng Bắc. Giờ tôi xác định rồi, Uyển Kiêu là một nhóc nghiện vú. Trước khi ngủ đã ngậm, đã m*t tẹt ga, lúc ngủ còn như có như không l**m tiếp, thậm chí lúc tôi trở dậy một chốc, cậu còn vô thức dùng răng nanh cắn nhẹ. Vú tôi sưng tấy lên, ướt át mềm mại như vừa cho con bú. Chỉ có mình Uyển Kiêu biết cảm giác đó tuyệt vời cỡ nào, cậu đang ngủ, còn quyến luyến không buông mà khẽ r*n r*. Tôi bắt đầu nghĩ đến bốn chữ rút chim vô tình. Lên giường thì sướng thật, những về phương diện tình cảm thì ừm… hơi khó xử. Phùng Bắc bên kia điện thoại nghi ngờ lầm bầm nói, “Gọi điện cho mày cả ngày hôm qua không bắt máy, giờ đã là buổi chiều rồi, thiếu gia Hoắc bận rộn gì cả ngày thế?” Cổ họng ẩn ẩn đau, khô khốc, hôm qua hét muốn bể cổ, tôi chậm rãi trả lời: “Bận ch*ch.” Uyển Kiêu hệt như chú chó bám dính tôi không buông, tay chân dài lòng thòng quấn lấy tôi, đầu vùi vào ngực tôi, cũng chẳng biết là đã tỉnh hay chưa. Tôi ngắm nhìn dáng vẻ ngủ say sưa của Uyển Kiêu, mẹ nó gương mặt trông ngây thơ vãi, à khoan nhìn kỹ lại mới thấy, ngũ quan sắc sảo thật, không thua kém gì người Âu Mỹ, lại vừa có nét tuấn tú đặc trưng cùa người Châu Á, càng nhìn càng thấy đẹp. “…” Phùng Bắc đầu bên kia trầm ngâm một lát, phản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-sinh-trung-hoc-tuyet-voi-nhat/2976915/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.