Nhi cố gắng để không ngủ gật trên đường về tuy rằng đang rất buồn ngủ.
Tự dưng Nhi bắt đầu thấy ngại nếu như Tú nhìn thấy mình ngủ. Tự dưng không còn vô tư được như trước nữa.
Chiếc xe chạy theo thời gian, qua đường biển dài thênh thang, qua những rừng cây vắng vẻ, rồi đến phố xá tấp nập. Vậy là sắp về đến nhà. Sau sự việc lúc nãy, Nhi đã hết dám nhìn vào Tú mà chỉ đưa đôi mắt lờ đờ đã thấm mệt ra nhìn khung cảnh bên ngoài. Nhi không thể nào tự chủ được nhịp tim, nhưng Nhi có thể tự chủ được ánh nhìn của mình.
Ngày hôm nay có chút kì lạ Nhi thấy mình cần phải suy nghĩ lại một số chuyện. Cũng may Tú cũng không bắt chuyện với Nhi mà chỉ chú tâm lái xe. Con đường về cũng không phải là gần, nhưng Tú không hề than phiền, cũng không cần dừng lại nghỉ ngơi vì lúc ở biển Nhi có nói hy vọng về không quá trễ để ngày mai An Yên còn đi học. Tú có gì đó rất bản lĩnh và quyết tâm.
Lại nữa! Nhi hét lên trong đầu. Đừng nghĩ nhiều!
Sài Gòn chào đón cả ba trở về với một trận kẹt xe. Khi chiếc xe rẽ vào hẻm nhà Nhi thì lúc đó Nhi mới thở phào nhẹ nhõm. An Yên vẫn ngủ ngon, nên Nhi không nỡ đánh thức. Bế An Yên xuống xe, Nhi tìm chìa khoá mở cổng. Vì Nhi đã hết tay nên Tú phụ giúp mang đồ của Nhi và An Yên vào trong.
Bây giờ mọi hành động của Tú, Nhi đều bất giác để ý, và tự hỏi rằng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-tay-em-tim-bau-troi-nho-an-yen/953630/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.