“Eh, mày hôm nay bị làm sao thế hả?” Quan Nhung bê một khay dứa đã gọt sạch sẽ đặt lên bàn, chen vào ngồi xếp bằng giữa ghế sô pha.
Trần Hải Nguyệt mở mịt ngẩng đầu nhìn nó: “Hả? Làm sao cơ?”
An Linh chỉ cười không nói, xiên một mdứa tống vào miệng, ăn ngon cười tít cả mắt.
“Từ trưa đến giờ mày không ngừng lôi điện thoại ra nhìn,” Quan Nhung cũng thuận tay lấy một miếng dứa, lúng búng nói, “Tao không tin mày nhìn thấy cái khỉ gì trong đó.”
Trần Hải Nguyệt ngập ngừng tranh luận: “Tao, tao nhìn giờ! Phạm pháp à?”
An Linh buông cái dĩa, cầm lấy điều khiển TV, không thèm nhìn cô: “Đang vội à?”
“Tao nhổ! Cái đứa thất nghiệp rỗi việc như nó, giống y như tao, thứ không đáng giá nhất là thời gian.” Quan Nhung bắt đầu phun tào lao, hạ thủ không lưu tình.
Trần Hải Nguyệt cất điện thọai đi, giả bộ chăm chú xem TV: “Ai ai ai, cái này, xem cũng được, tuy rằng nữ chính hơi điệu bộ một chút, nhưng mà nhóm diễn phối hợp ăn ý.”
“Không đợi điện thoại nữa à?” An Linh hoàn toàn không bị cô đánh lạc hướng, lời ít mà ý nhiều, nhất châm kiến huyết.
Hắc hắc, mày định trốn vào đâu, hiện hình mau.
Quan Nhung- thần kinh siêu thô vẫn đang lơ tơ mơ: “Hở? Đợi điện thoại của ai?”
Được rồi, dù sao “truổng cời” trước mặt An Linh mãi cũng quen rồi.
Trần Hải Nguyệt ủ rũ tựa người vào sô pha, hoàn toàn không che giấu sự thấp thỏm trong lòng: “Aizzz, phiền quá đi mất.”
Quan Nhung đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn cô,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-tay-sai-ga-dung-nguoi/2326575/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.