Buổi tối, gió đêm hơi lạnh.
Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly ra cửa, tới Học Viện Điện Ảnh.
Cuối tháng tám, người ở trong Học Viện Điện Ảnh không phải là rất nhiều, đặc biệt là vào buổi tối.
Nhưng Lục Ly vẫn chuẩn bị võ trang đầy đủ, dẫu sao cũng không thể một cái liền bị người nhận ra.
Hai người tay nắm tay ra cửa, mặc dù lúc mới bắt đầu, Nguyễn Nhuyễn còn muốn ngồi xe điện ngầm, nhưng nghĩ đến Lục Ly bên cạnh, ý niệm này nháy mắt bị dập tắt.
Lái xe ra cửa, không bao lâu liền tới cửa Học Viện Điện Ảnh.
Đèn ở cửa chính Học Viện Điện Ảnh cũng không phải rất sáng, Lục Ly cùng Nguyễn Nhuyễn ngừng xe ở cửa cách đó không xa, hai người liền từ cửa hông đi vào.
Người ở cửa hông cũng vừa phải, bên cạnh cửa hông Học Viện Điện Ảnh có một phố ăn vặt, vừa đi qua cửa liền có thể ngửi được mùi thơm.
Nguyễn Nhuyễn hít hít mũi, có chút đói bụng.
“Đói bụng?”
“Ừm.” Nguyễn Nhuyễn ngước mắt nhìn anh, đưa tay chỉ chỉ nói: “Anh đi vào trong chờ em, em đi mua đồ tới?”
Lục Ly nắm tay cô, lắc lắc đầu: “Anh đi cùng em.”
Nguyễn Nhuyễn có chút chần chờ: “Nhưng anh.”
Lục Ly cười nhẹ: “Không có việc gì, sẽ không bị nhận ra đâu, yên tâm đi.”.
Nguyễn Nhuyễn suy nghĩ giây lát, cũng cảm thấy có thể, bộ dạng của Lục Ly bây giờ, khó bị nhận ra, đương nhiên càng quan trọng hơn, phố mỹ thực bên kia mọi người đều vội vàng ăn, ánh đèn cũng không phải rất sáng, chỉ cần không đi đến nơi nhiều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-than-va-meo-cua-anh-ay/257596/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.