Không khí lạnh đột kích, mùa đông ùa về.
Thầy giáo của tôi bởi vì cuối tuần đi đến một nông trang chơi mạt chược, mặc ít quần áo, cho nên bất hạnh bị cảm. Thầy ấy thu nạp bốn đệ tử thông minh lanh lợi, ba người trong hội chơi mạt chược đều bị sắp xếp đến bệnh viện chăm sóc, kẻ bất hạnh duy nhất không biết chơi mạt chược trong hội bị sắp xếp giúp thầy ấy kèm cặp một sinh viên khoa Hán ngữ hiện đại. Mà kẻ bất hạnh đó lại là tôi. Chuyện này đã làm cho tôi lĩnh ngộ một triết lý sâu sắc, trong cái xã hội tri nhân tri diện bất tri tâm này, học chơi mạt chược là chuyện cực kỳ cực kỳ quan trọng.
Làm cô giáo xong một buổi, khi trở về đã là sáu giờ bốn mươi rồi.
Dưới ngọn đèn đường tiểu khu có một chàng trai trẻ đứng bên cạnh, tay trái cầm một tờ giấy viết thư, tay phải cầm một chiếc loa công suất lớn, lấy góc bốn mươi lăm độ nhìn lên trời, vô cùng biểu cảm đọc một bài thơ tiếng anh. Chiếc loa làm cho giọng nói cậu ta phóng đại, trên lầu thỉnh thoảng có chai lọ đáp xuống cách cậu ta không xa, thỉnh thoảng vài tiếng thét lớn vọng đến: “Mẹ nó, làm ồn cái gì vậy, quấy rầy ông xem Tân Bạch Nương tử truyền kỳ.”
Tuy rằng chiến trường ác liệt như vậy, nhưng anh chàng niệm thơ tiếng anh này căn bản đứng im không động, biểu tình thần thánh lại trang trọng.
Tôi ở bên cạnh một lát, nghe không hiểu, vì vậy đi tới hỏi xem cậu ta niệm cái gì. Anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-thang-la-doa-hoa-hai-lan-no/44207/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.