Sau khi Phương Kiển làm chủ, Nguyệt Minh Lâu trở thành đệ nhất lâu trong thành Nam Kinh.
Mà trên tay hắn gián tiếp dính mạng người cũng càng ngày càng nhiều.
Có một số người quả thật đáng chết, có một số chỉ là vật hy sinh của chính trị.
Vào đêm khuya thanh vắng, hắn cũng sợ hãi bối rối. Nửa đêm thường xuyên bừng tỉnh, cho đến khi trải qua nhiều năm thì dần dần tê dại.
Khi Cô Mang Bắc Bình tới Nguyệt Minh Lâu, trái tim đã yên tĩnh của Phương Kiển lại lo sợ lần nữa.
Chẳng lẽ lần này những người đó muốn mạng của Cô Mang?
Hắn đã từng nghe nói đến tiếng tăm của vị Cô tiên sinh kia, là một nhân vật, vừa có khí khái của trúc, lại có lạnh lùng của mai*.
(*) Mai, lan, trúc, cúc là đề tài quen thuộc trong hội họa Trung Quốc. Bốn chủng loại này đều có tính cách cao nhã. Mai nở vào mùa đông và xuân, chịu đựng lạnh lẽo. Lan kiều diễm mảnh mai, hương thơm thâm trầm. Trúc ngay thẳng, vô tâm, đầy tiết tháo. Cúc trải sương giá mà chẳng héo hon, có ý chí thách đố thiên nhiên. Thế nên các văn nhân Trung Quốc ái mộ mà đặt tên cho bốn loại này là Tứ quân tử. [nguồn: Lê Anh Minh – Vietsciences]
Một người như vậy, thật đáng tiếc…
Ai ngờ, Cô Mang đến nơi lại yêu cầu: tìm người có khúc nghệ tốt nhất trong Nguyệt Minh Lâu.
Phương Kiển nghe tiểu sinh báo cáo, hắn ngẩn ra, lập tức gọi Vân Nguyệt có khúc nghệ tốt nhất đến Trích Tinh Các tiếp đãi.
Ai ngờ Vân Nguyệt mau chóng bị đuổi ra.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-thang-ruc-ro/1175717/quyen-2-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.