Kim giây chạy một vòng rồi một vòng khác.
Bên ngoài Trương trạch hết sức yên tĩnh, ngay cả gió cũng không thổi đến, lùm cỏ lá cây rậm rạp xung quanh mọi thứ đều không tiếng động.
Sĩ quan phụ tá đã ngầm sai người làm giấy tờ theo yêu cầu của Trương phu nhân. Thư Ngọc ngồi ở ghế sau, đang tập trung không biết suy nghĩ gì.
Bỗng dưng Thư Ngọc gõ cửa kính xe, sĩ quan phụ tá bên ngoài xe cúi đầu: “Phu nhân, có căn dặn gì?”
Thư Ngọc nói: “Không đợi nữa, chúng ta về thôi.”
Sĩ quan phụ tá hơi ngạc nhiên: “Vậy tình báo?”
“Phần tình báo này xem ra không lấy được.” Thư Ngọc nhíu mày.
Không nên mặc kệ Trương phu nhân một mình quay về Trương trạch. Nhưng với tính cách ngang bướng của bà ta, kiên quyết cũng không cho người ta đi theo.
“La Phi, anh phái một ám vệ đi tìm Cô Mang, nói với anh ấy chuyện tối nay Trương phu nhân đã kể cho chúng ta biết.” Thư Ngọc dặn dò, “Chúng ta về nhà trước.” Đêm nay nhất định không yên ổn, nơi này rất nguy hiểm, cô không thể làm cho Cô Mang phân tâm.
Thư Ngọc đợi một lúc, nhưng không đợi được câu trả lời của sĩ quan phụ tá. Ngoài cửa sổ xe yên lặng, không thấy bóng dáng của La sĩ quan đâu.
“La Phi?” Trong lòng Thư Ngọc căng thẳng, “Là Phi anh ở đâu?”
Vẫn không có câu trả lời.
Đột nhiên có một lực mạnh mẽ đánh vào cửa trước xe, đụng vào đến mức thân xe rung mạnh.
Thư Ngọc vịn lưng ghế, may mà cô đã khóa xe. Nhưng giây tiếp theo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-thang-ruc-ro/1175732/quyen-3-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.