Sau ba giờ chiều, ánh nắng trên mặt biển dần dần rút đi nhiệt độ oi bức.
Thư Ngọc đi theo Hà Uyển Đinh đến góc sân sau của du thuyền. Ở đây gần như tập hợp tất cả những người trẻ tuổi trên chiếc thuyền này.
Tuy nói là gần như tất cả người trẻ tuổi, nhưng tổng số cũng không quá mười người.
Ba chàng thanh niên dáng vẻ sinh viên, một quý ông trẻ tuổi mặc quần áo Tây Dương, một đôi vợ chồng trẻ mang theo một đứa con, cùng với Mân Lâm và Khải Minh.
Mấy cậu sinh viên kia nhìn thấy Thư Ngọc liền thân thiện chào hỏi.
Thư Ngọc mỉm cười gật đầu, rồi nghe Hà Uyển Đinh cười nói: “Lên thuyền chỉ mới một ngày, chúng tôi đều đã quen thân. Chỉ có cô và chồng cô, suốt ngày hai người gắn bó keo sơn, một chút cơ hội tới gần cũng không cho chúng tôi.”
Lời nói này khiến Thư Ngọc hơi ngượng ngùng.
“Nhưng mà, chồng cô sao lại chịu để cô đi một mình thế?” Hà Uyển Đinh cười trêu ghẹo.
Thư Ngọc thẹn thùng: “Anh ấy có việc bận.”
Người đàn ông trẻ tuổi ngồi bên cạnh mỉm cười: “Cô đừng ngại, tình cảm hai người rất tốt, khiến người ngoài hâm mộ thôi.”
Thư Ngọc quay đầu, nhìn về phía anh chàng đang cười kia. Đó là một người đàn ông có dung mạo tuấn lãng, dường như mang theo vài phần dòng máu ngoại quốc, mũi rất cao, hốc mắt sâu, đôi mắt màu hổ phách đậm đà lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Anh ta lịch sự gật đầu với Thư Ngọc: “Mục Nhã Bác. Hân hạnh được quen biết.”
Thư Ngọc cong khóe môi:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-thang-ruc-ro/1175761/quyen-4-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.